Chịu Thua

Chương 4: Tái sinh

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Không trò chuyện, không nhắc lại chuyện cũ, thậm chí còn chẳng một lần chạm mắt.

Họ luôn như vậy, trong một số việc, giữ sự ăn ý tuyệt đối.

Anh không hỏi địa chỉ nhà cô, cô cũng không nói.

Cho nên xe dừng trước khách sạn, cô không hề bất ngờ.

Các bước tiếp theo diễn ra rất suôn sẻ.

Lên thang máy, vào phòng, tiếng đóng cửa khiến lý trí cô quay về trong chốc lát, Trình Thư Nghiên nghĩ, tối nay cô thật sự uống quá nhiều, nếu không thì sẽ không chọn cách dây dưa với anh.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, người đã bị bế lên.

Khoảng cách rút ngắn, hơi ấm từ cơ thể anh như thiêu đốt, xuyên qua lớp vải, khiến cô càng thêm nóng bừng.

Những việc đã lặp lại quá nhiều lần, dù thời gian có trôi qua lâu đến mấy, vẫn cứ ngựa quen đường cũ.

Nhưng lại có chút khác biệt, ví dụ như trước giờ anh luôn tinh tế, tắm rửa, dạo đầu, không để thiếu bước nào, lần này rõ ràng là rất vội, cứ như trong lòng đang dồn nén một điều gì đó.

Lúc đầu do anh dẫn dắt, tạo ra vài đợt khoái cảm, Thương Trạch Uyên nhìn cô từ trên cao xuống, cười hỏi: “Giả vờ không quen biết?”

Trình Thư Nghiên không chịu thua, giật cúc áo anh: “Không phải anh cũng vậy sao?”

Chiếc áo sơ mi trắng bằng satin vứt bừa trên thảm, vẻ lịch lãm hoàn toàn biến mất.

Anh có kiên trì tập luyện, thân hình săn chắc, đường nét đẹp, sờ vào cũng thấy thích tay.

Không còn gì che chắn, cũng không có đèn laser gây phiền nhiễu, cuối cùng cô cũng nhìn rõ từng hình xăm mới trên người anh.

Dọc cổ, những nhánh cây dây leo mọc hoang dại, trên cánh tay là hình mặt trời và mặt trăng, tất cả toát lên một sức sống mãnh liệt, sức hút đầy quyến rũ vừa đủ.

Gu thẩm mỹ xuất chúng, kỹ năng điêu luyện, mùi nước hoa trên người anh là Passage D’enfer, hoang dã lại rừng rực, cô quá đỗi quen thuộc, đến mức cảm xúc dưới tác động kép của rượu và anh đã bị xúc tác đến cực điểm.

Đêm khuya ẩm ướt thêm phần khô nóng.

Tiếng thở dốc đan xen hỗn loạn.

Khoảnh khắc đi vào chủ đề, Trình Thư Nghiên nhăn mặt vì đau.

Quá lâu rồi họ không làm, muốn đón nhận anh cũng không dễ dàng.

Thương Trạch Uyên bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng.

Cứ như hiểu rõ tình trạng của cô, mang theo chút ý vị nắm chắc phần thắng.

Hơi khó chịu.

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ chạy đi.

Nhưng hôm nay cô lại không có sức lực, cũng không có ý định rời đi, bởi vì cơn đau ngắn ngủi rất nhanh đã được thay thế bằng niềm vui sướng.

Trong lúc đắm chìm, Trình Thư Nghiên muốn hôn, nhưng anh lại né tránh.

Chỉ một thoáng như vậy thôi, đã khiến cô nhớ lại cảnh tượng mà cô đã nhìn thấy trong quán bar.

Trong lòng hụt hẫng, lạnh buốt.

Nhưng cô cũng không để ý lắm, trải nghiệm tốt là được, nói đến tình cảm thì lại thấy làm màu.

Tiếng mưa ào ào đập vào cửa sổ kính sát đất, đèn chùm đung đưa trước mắt.

Áp lực tích tụ bấy lâu nay lặng lẽ bị đẩy đến điểm tới hạn, khoảnh khắc sắp được giải tỏa, cô nghe anh đột nhiên lên tiếng: “Sáu năm, em có từng nghĩ đến anh không?”

Giọng nói vừa trầm vừa khàn, lại rất tàn nhẫn.

Trong đầu một luồng ánh sáng trắng lóe lên.

Ý thức Trình Thư Nghiên có chút phân tán.

Cô không đi suy nghĩ về câu hỏi của anh, mà ngược lại nhớ lại chuyện trước đây.

Vào cuối mùa thu năm ấy, Trình Thư Ngôn kéo Thương Trạch Uyên cùng cô đi xăm hình.

Hai người cùng nhau chọn mẫu trên máy tính, nghệ nhân xăm hình đứng bên cạnh đóng vai trò giải thích…

“Cành cây tượng trưng cho sức sống, không thể thiêu rụi, không thể hủy diệt, luôn sẽ hồi sinh trở lại.”

“Mặt trời và mặt trăng tượng trưng cho sự lãng quên, sự từ bỏ, cũng tượng trưng cho sự tái sinh.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc