Chịu Thua

Chương 21: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Riêng vào lúc này, cuộc gọi video của Trình Tuệ gọi đến.

Trình Thư Nghiên bắt máy, sau đó ngay trước mặt Thương Trạch Uyên, cứ vậy mà biểu diễn màn đổi sắc mặt.

10 giây từ âm u chuyển sang quang đãng, biểu cảm căng thẳng giãn ra, cô dịu giọng nói: “Mẹ, mọi người đã đến nơi chưa?”

Trình Tuệ nói chưa, chuyến bay bị hủy, hai người đang ở gần sân bay.

“Hai đứa thì sao? Sao nhà tối thui thế?”

Trình Thư Nghiên nói: “Cúp điện rồi ạ, con và anh trai đã thắp nến, đang ăn cơm đây.”

“Không sao đó chứ?”

“Không sao ạ, mọi người yên tâm.”

Thương Cảnh Trung nhớ ra nhà có sẵn mạch điện dự phòng, bèn chỉ nơi đặt và cách sử dụng, Trình Thư Nghiên đáp lại: “Con bảo dì đi lấy ngay ạ.”

Tắt điện thoại, đặt điện thoại xuống, cô ngẩng đầu thì thấy Thương Trạch Uyên đang cười.

Anh chống một tay lên bàn, tay còn che môi, cười đến mức tóc cũng run lên theo.

Trình Thư Nghiên bỗng chốc câm nín: “Anh có thể đừng cười nữa được không?”

“Xin lỗi em…” Thương Trạch Uyên xin lỗi trước, lại nói thật: “Nhưng thật sự rất buồn cười.”

Đổi mặt cũng buồn cười, nói bậy nói bạ một cách nghiêm túc cũng buồn cười.

Trình Thư Nghiên dỗi anh: “Cười dễ quá coi chừng bị bệnh đó, nhiều năm như vậy không nghĩ tới việc đi khám sao?”

Thương Trạch Uyên suy nghĩ một lát, mặt nghiêm túc đáp lại cô: “Hai mươi năm trước quả thật không phát hiện ra, chỉ sau khi em chuyển đến mới dần xuất hiện triệu chứng, bây giờ đi khám còn kịp không?”

“Kịp.”

“Em đi cùng tôi nha?”

Trình Thư Nghiên nhíu mày: “Mắc mớ gì tôi phải đi với anh?”

Thương Trạch Uyên chống khuỷu tay lên mặt bàn, khẽ lại gần hơn, cười hỏi: “Bệnh do em mà ra, em không chịu trách nhiệm với tôi sao?”

Bên ngoài gió vẫn thổi, ngọn nến lặng lẽ lay động, khung cảnh rộng lớn nhòa đi trong bóng tối, trước mắt cô chỉ còn lại đường nét rõ ràng của anh.

Ánh sáng nhảy nhót trên khuôn mặt, anh nhìn cô chăm chú, khóe mắt và lông mày hiện rõ vẻ tươi cười.

Không cần phải nói, Thương Trạch Uyên sở hữu ngoại hình tuyệt đẹp.

Đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan sắc sảo như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc nên. Mái tóc đen được uốn nhẹ, hơi che khuất mắt, trên má trái có một nốt ruồi nhạt. Lúc không cười thì lạnh lùng, lúc cười lại đầy tình cảm.

Trong một khoảnh khắc, Trình Thư Nghiên không chỉ nghĩ đến Tống Hân Trúc, còn nghĩ đến việc anh sẽ mang khuôn mặt này, nói những lời ám muội mơ hồ khiến nhiều cô gái khác phải gục ngã.

Cô càng cạn lời hơn.

Trình Thư Nghiên trừng mắt nhìn anh: “Bệnh chết luôn đi.”

Đây là lần thứ ba anh bị trừng mắt trong ngày hôm nay, tiện thể nhận được một câu “nguyền rủa”, Thương Trạch Uyên không hề tức giận, ngược lại còn thấy buồn cười trước phản ứng của cô.

Anh đang định nói gì đó, lại thấy Trình Thư Nghiên đứng dậy, anh hỏi cô đi đâu, cô nói cô không muốn nói chuyện nữa, đi sửa mạch điện dự phòng.

“Thôi đi…” Anh cũng đứng dậy, đi trước cô: “Để tôi làm cho.”

Phòng phân phối điện nằm cạnh nhà để xe, bên ngoài gió mưa xối xả, không tiện để cô gái nhỏ làm những việc này.

Anh khoác một chiếc áo khoác, cầm ô rồi đi ra ngoài.

Sau khi Thương Trạch Uyên ra ngoài, Trình Thư Nghiên cũng không rảnh rỗi, lần mò tìm thấy cầu dao điện trong nhà, chuẩn bị ngắt riêng cầu dao của các thiết bị điện công suất lớn trước.

Mười phút sau, Thương Trạch Uyên trở về gần như toàn thân ướt sũng, trong nhà vẫn tối om.

Từ một góc nào đó, giọng nói của Trình Thư Nghiên vang lên: “Qua giúp tôi đi.”

Thương Trạch Uyên đi tới theo giọng nói của cô, thấy cô đang đứng trên chiếc ghế cao ngang nửa người, hai tay vịn vào tường.

Thương Trạch Uyên khó hiểu: “Em đứng đó làm gì?”

“Còn chưa rõ nữa? Tôi đang ngắt cầu dao điện chứ làm gì.”

Nhưng biệt thự quá lớn, cầu dao lại quá nhiều, cô loay hoay ngắt từng cái suốt một lúc lâu, kết quả là giữa chừng điện thoại lại hết pin.

“Hình như tôi đã vô tình ngắt cầu dao tổng rồi…” Trình Thư Nghiên sai bảo anh: “Này, cho tôi mượn điện thoại soi cái.”

Thương Trạch Uyên vô cớ nhớ đến mười mấy phút trước, trong cuộc gọi cô vẫn ngoan ngoãn gọi anh là anh trai, thế là cười trêu chọc: “Bây giờ đổi giọng gọi tôi là “này” rồi hả?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc