Editor: L’espoir
*
“Ồ.” Giọng điệu của cô trở nên lạnh nhạt trở lại..
“Nhưng mà quả thật ăn cũng được.” Anh lại bổ sung.
… Vậy anh làm bộ làm dáng cái đéo gì.
Trình Thư Nghiên trừng mắt nhìn lại.
Thương Trạch Uyên lại thành công bắt được biểu cảm của cô, hỏi cô: “Dạo nào em có ý kiến gì với tôi à?”
Không phải ý kiến, là thành kiến.
Trình Thư Nghiên lười không muốn nói, vô thức muốn phủ nhận, nhưng trong đầu lại mơ hồ hiện ra khuôn mặt của Tống Hân Trúc, lời phủ nhận cũng không thể nói ra.
Hay là… Hỏi thử xem?
Trình Thư Nghiên suy nghĩ một lát, thốt ra một chữ: “Anh…”
“Ừ.” Thương Trạch Uyên nhàn nhã nhìn cô, chờ đợi câu tiếp theo.
Nhưng cô cứ mãi không nói tiếp, cô có thể nói gì đây? Không lẽ: Tôi biết anh là tên đểu cáng, mà bạn tôi thích anh rồi, anh có thể đừng làm đểu cáng nữa được không?
Nói ra những lời này chỉ khiến cô trông như một kẻ ngốc.
Thôi bỏ đi, đừng lo chuyện bao đồng.
Thương Trạch Uyên thấy cô cứ muốn nói lại thôi, sau đó vẫn không nói ra điều gì, nhắc nhở cô: “Tôi làm sao?”
Động tác húp canh Trình Thư Nghiên dừng lại, mới nhớ ra chỉ chăm chăm nghĩ cho riêng mình mà quên mất anh vẫn đang đợi, thế là nói: “Không có gì.”
“Nhưng tôi lại cảm thấy…” Giọng điệu của anh lười biếng, âm cuối kéo dài: “Rõ ràng là em có gì đó.”
Anh vừa nhớ lại ánh mắt của cô, chán ghét và oán trách, như đang tức giận.
Anh truy hỏi cũng không phải để dỗ dành cô, chỉ đơn giản là tò mò.
Kể từ sau khi nhập học, hai người xem như không có chút giao tiếp nào, vậy rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cô có cảm xúc như vậy.
Trình Thư Nghiên không thèm ngẩng đầu lên: “Đã nói là không có mà.”
“Em có.” Anh nhìn cô chằm chằm, giọng điệu chắc nịch.
Trình Thư Nghiên bực dọc gắp hai miếng rau xanh, nhai mạnh rồi nuốt xuống.
Thôi được rồi, đã nói đến nước này rồi, cô cứ giúp Tống Hân Trúc hỏi thử xem, chỉ hỏi thôi, cũng không mất miếng thịt nào.
“Anh có bạn gái chưa?” Cô nhìn anh, hỏi thẳng vào vấn đề.
Thương Trạch Uyên nghiêng đầu, dường như không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, cũng đang suy nghĩ về động cơ của câu hỏi này.
Anh không trả lời cô ngay lập tức.
Thế là Trình Thư Nghiên bắt đầu suy nghĩ xem, cô có nên đổi câu hỏi thành “Anh có bao nhiêu cô bạn gái rồi?” không.
Đang nghĩ, chỉ nghe “tạch” một tiếng, mạch điện đột ngột dừng lại, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.
Cuộc đối thoại bị gián đoạn, bàn tay cầm đũa của Trình Thư Nghiên dừng lại, có chút ngây người.
Cô không nói, anh cũng không nói.
Gió lớn và mưa bão gào thét bên ngoài, hai người đồng thời giữ im lặng.
Vài chục giây im lặng trôi qua, rồi từ phía đối diện vang lên tiếng cười khẽ của anh: “Mất điện rồi.”
Trình Thư Nghiên đáp lại: “Thấy rồi.”
Anh đứng dậy, ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng động: “Tôi đi tìm nến.”
Trình Thư Nghiên cũng mở đèn pin điện thoại: “Tôi đi lấy bật lửa.”
Trong phòng sáng lên hai chùm sáng, di chuyển theo các hướng khác nhau.
Vài phút sau, trên bàn được đặt một cây nến, ánh sáng yếu ớt tỏa ra khắp phòng khách.
Hai người vẫn ngồi ở vị trí ban nãy, ngồi đối diện nhau, chủ đề bị gián đoạn bị bỏ quên, Thương Trạch Uyên cúi đầu chơi điện thoại, còn Trình Thư Nghiên thì tiếp tục ăn cơm.
Một lúc sau, cô đặt đũa xuống, hỏi: “Khi nào thì có điện?”
“Không biết.”
Ánh sáng màn hình chiếu vào khuôn mặt sâu thẳm của anh, anh ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Em sợ hả?”
Cũng không hẳn là sợ.
Trước đây, Trình Thư Nghiên chưa từng sống ở thành phố ven biển trong một thời gian dài, đương nhiên cũng chưa từng trải qua cái gọi là bão.
Gió gào thét như dã thú, mưa như muốn đập vỡ kính, cô đã nghe thấy tiếng cành cây gãy vài lần, vốn dĩ đã có cảm giác như ngày tận thế sắp đến, lúc này lại mất điện, cô càng không có cảm giác an toàn.
“Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, bài vẽ vẫn chưa làm xong, tắm rửa cũng chưa nữa, tôi phải biết khi nào mới có điện lại chứ, không thì phải gọi điện hỏi bên sửa điện vậy…” Cô nhíu mày, trong lòng bồn chồn, nói năng cũng trở nên sốt ruột hơn vài phần.