Editor: L’espoir
*
Cửa sổ xe đóng lại, chiếc xe chạy ra rời khỏi sân trước, cho đến khi khuất dạng sau góc rẽ, Trình Thư Nghiên thu ô lại, mặt không biểu cảm, xoay người vào nhà.
Thương Trạch Uyên nhàn nhã dựa vào ghế sô pha, chân dài gác lên bàn trà, vừa lướt ipad vừa ăn trái cây.
Đại thiếu gia từ trước đến nay luôn rất cầu kỳ trong ăn mặc, trái cây không thích gặm trực tiếp mà phải gọt vỏ, cắt miếng và bày ra đĩa.
Khi Trình Thư Nghiên nhìn về phía anh, anh vừa mới ghim một miếng cam cho vào miệng, đang thong thả nhai. Nhận thấy ánh nhìn chăm chú của cô, Thương Trạch Uyên ngẩng đầu lên, sau đó hơi nhướng mày với cô.
“Em cũng chu đáo ghê.”
Anh không nói gì, đây là cô tự đọc được từ biểu cảm của anh.
Chỉ bằng việc cô giả vờ ra ngoài tiễn họ.
Trình Thư Nghiên trừng mắt lại với anh rồi đi thẳng lên lầu.
Thương Trạch Uyên phát hiện dạo này tần suất cô trừng mắt với anh khá thường xuyên, anh ghẹo gì cô sao? Hình như anh đâu có làm gì đâu.
Tâm tư con gái dễ khiến người ta khó đoán, anh đoán có lẽ là tuần trước mình đã lấy nhầm áo thun của cô, hoặc có lẽ là do hôm qua khi cất ô đã vô tình làm bắn vài giọt nước vào người cô, tóm lại là cô nhìn anh là thấy chướng mắt, vẫn cứ cộc cằn như mọi khi.
Đến buổi chiều, bỗng dưng bão ập đến.
Mấy người giúp việc trong nhà lần lượt lên lầu xin chỉ thị: Người này nói cửa sổ bị vỡ, người kia nói con gái tan học quá nguy hiểm, tình hình rất cấp bách.
Thương Trạch Uyên là cậu chủ trong nhà, thường ngày không bao giờ tỏ vẻ cao ngạo, nhưng lại rất nguyên tắc. Khi gặp phải chuyện như vậy, tư duy của anh sẽ thiên về lý tính, sẽ phân tích từng việc một — chẳng hạn như bây giờ ra ngoài liệu có nguy hiểm không, liệu có thể nhờ người khác đi xử lý thay được không.
Có sốt ruột cũng vô dụng, trước hết phải giải quyết vấn đề đã.
Thế là mọi người bắt đầu đổ xô vào phòng của Trình Thư Nghiên.
Biết cô khéo léo hiểu lòng người, dễ nói chuyện, thậm chí có người đã rơi vài giọt nước mắt ngay tại chỗ.
Nhà ai chẳng có việc gấp, đó là lẽ thường tình, Trình Thư Nghiên không phải là một nhà tư bản độc ác nên cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Cái đồng ý này, dẫn đến việc cả biệt thự không còn một ai.
Năm giờ tối, nhìn bàn ăn trống trải, Trình Thư Nghiên biết mình đã gây ra chuyện rồi.
Thương Trạch Uyên đứng bên cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô, cười mà không nói gì, biểu cảm đó giống như đang nói: “Đây là kết cục của việc mềm lòng đấy.”
Có thể làm gì đây? Người là do cô thả đi, cơm lẽ ra cũng phải do cô nấu.
“Anh muốn ăn gì?” Trình Thư Nghiên xắn tay áo, buộc tạp dề.
Thương Trạch Uyên nói: “Gì cũng được.”
Vào bếp, Trình Thư Nghiên đột nhiên nhớ ra một chuyện, Thương Trạch Uyên không thể nào ăn gì cũng được, anh kén chọn, cực kỳ kén chọn.
Sự kén chọn của anh không chỉ nhắm vào màu sắc, mùi vị, mà còn yêu cầu về độ tươi ngon, xuất xứ, phương thức vận chuyển của nguyên liệu.
Trong cả ngôi nhà, người khó chiều nhất chính là anh.
Nhưng cô lại không thể biến thành đầu bếp Michelin, chỉ có thể nấu tùy tiện, còn anh đành phải ăn tạm.
Trình Thư Nghiên làm hai món rau xào, nấu món sườn kho và canh.
Ba món một canh dọn lên bàn, Thương Trạch Uyên có chút kinh ngạc: “Em biết nấu thật à?”
Trình Thư Nghiên: “Nếu không thì sao.”
Những năm tháng trước kia, vì mưu sinh, không có việc gì mà cô không biết, nấu cơm đã là kỹ năng cơ bản nhất rồi.
Sau khi ngồi xuống, Trình Thư Nghiên tự mình ăn.
Ban đầu cô chỉ nghĩ mình nấu được món nào thì nấu, anh muốn ăn thì ăn, không ăn thì nhịn.
Không ngờ cậu chủ lại rất nể mặt, không những ăn mà còn ăn rất nhiều. Cảm giác thành tựu của người nấu ăn có một phần xuất phát từ đây, đặc biệt là khi so sánh với “Tiệc triều đình Hán-Thanh” thường ngày.
Trình Thư Nghiên liếc nhìn anh, hiếm khi chủ động nói: “Là đói bụng, hay là hợp khẩu vị của anh?”
Thương Trạch Uyên nói: “Đây là phép lịch sự.”
“?”
“Chúng ta không phải là quan hệ chủ tớ, em đích thân vào bếp, vì phép lịch sự nên tôi sẽ ăn hết.”