Editor: L’espoir
*
Tuy là nói như vậy, anh vẫn đưa điện thoại tới.
Trình Thư Nghiên đang bận xem cầu dao, lười so đo, nhận điện thoại xong, cô vừa tìm vừa qua loa nói một câu: “Rồi rồi rồi, cảm ơn anh nhé, anh trai.”
Việc bằng mặt không bằng lòng cô đã làm nhiều rồi, mức độ này không có gì khó khăn.
Thương Trạch Uyên vẫn cười.
Dáng vẻ vừa có thể co được giãn được lại sáng nắng chiều mưa của cô còn thú vị hơn nhiều so với vẻ ngoài thường ngày của cô.
Trước mặt cha mẹ, cô đoan trang nghiêm chỉnh, tựa như một cỗ máy AI. Hôm nay, cô tràn đầy hơi thở của người sống, biết nấu cơm, có kiến thức về cuộc sống, gặp chuyện không hề hoảng hốt, tất cả đều là bản chất của cô.
Anh cong môi cười.
Cùng lúc đó, lại nghe thấy tiếng “tách” một cái, cầu dao tổng được bật lên, Trình Thư Nghiên nói: “Xong rồi.”
Thương Trạch Uyên đưa tay ra, nhắc nhở: “Xuống từ từ.”
Anh đỡ một tay, Trình Thư Nghiên cũng không làm bộ làm tịch, một tay vịn ghế, tay còn lại nắm lấy tay anh.
Người anh ướt sũng, hẳn là do dầm mưa, Trình Thư Nghiên nhảy xuống, đầu mũi chợt ngửi thấy mùi hương gỗ trên người anh, xen lẫn chút hơi ẩm.
Đứng vững rồi, cô buông tay ra.
Sau một hồi phản ứng kéo dài, dòng điện từ hệ thống dự phòng cuối cùng cũng truyền đi, đèn trong nhà sáng trở lại.
Ở trong bóng tối quá lâu, trước mắt bỗng chốc sáng lên khiến hai người hơi không kịp thích ứng, đồng thời nhắm mắt lại.
Sau khi thích ứng, Thương Trạch Uyên mở mắt trước, Trình Thư Nghiên đứng trước mặt anh.
Anh đột nhiên phát hiện cô cũng khá cao, cao đến yết hầu của anh, tính sơ bộ ít nhất 1m72.
Vài giây sau, Trình Thư Nghiên cũng mở mắt, cô không dừng lại, vươn vai một cái, thong thả đi về phía cầu thang.
“Đi đâu?” Thương Trạch Uyên hỏi cô.
“Về phòng tắm rửa.”
Cuối cùng cũng có điện, chuyện lo lắng đã được giải quyết, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm phần nào.
“Đúng rồi…” Lúc lên lầu, cô nhớ ra điều gì đó, lại quay người dặn dò: “Anh nhớ cất nến luôn nha.”
Giọng điệu cũng rất rạng rỡ.
…
Về đến phòng, Trình Thư Nghiên tuân theo kế hoạch ban đầu, hoàn thành bài tập về nhà trước, rồi mới đi tắm nước nóng.
Làm xong mọi việc, khi nằm lại trên giường đã là 12 giờ.
Cô theo lệ thường trước khi ngủ lướt điện thoại, đột nhiên thấy WeChat có một yêu cầu kết bạn.
Đối phương gửi yêu cầu thông qua trò chuyện nhóm, biệt danh: szy.
Thông tin xác minh là một câu: “Quên trả lời câu hỏi hồi tối nữa.”
Trình Thư Nghiên không chấp nhận yêu cầu, chỉ trả lời anh một câu: “?”
Một lúc sau, Thương Trạch Uyên nhắn lại cho cô, chỉ năm chữ: “Tôi không có bạn gái.”
*
Cơn bão lần này kéo đến dữ dội, mà rút đi cũng thật đột ngột.
Thứ hai trời quang đãng.
Bầu trời sau cơn mưa trong trẻo và xanh thẳm.
Trong phòng học D302.
Hai mươi mấy sinh viên ngồi thành vòng tròn quanh cơ thể người mẫu, từng tiếng bút vẽ ma sát lên giấy phác thảo tạo nên những âm thanh soạt soạt liên hồi.
Bài phác thảo hôm nay sẽ được chấm điểm nên mọi người đều khá nghiêm túc.
Cho đến khi chuông tan học reo lên, ngoài một vài người nộp bài xong và ra về, hầu hết mọi người vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Trình Thư Nghiên nhìn chằm chằm vào bảng vẽ một lúc lâu, vẫn chưa hài lòng, cô luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cô so sánh với người mẫu, quyết định đổi sang dùng chì than xem sao.
Lúc này, có một chàng trai đứng ở cửa gọi: “Trình Thư Nghiên, có người tìm.”
Động tác của Trình Thư Nghiên khựng lại một chút, nhưng chỉ khựng lại một chút thôi, mắt cũng không nhấc lên, không để ý.
Chàng trai quay đầu lại, bất lực nhún vai với Thương Trạch Uyên: “Cô ấy thường vậy lắm, không thèm để ý đến ai.”
Thương Trạch Uyên cười hiểu ý, nói: “Được, vậy tôi sẽ đợi một lát nữa.”
Dù sao cũng không vội, dứt khoát chậm rãi đi đến trước cửa, dựa vào cửa, nhìn vào bên trong.
Anh vừa dựa vào, trong lớp học lập tức không yên tĩnh nữa.
Ban đầu chỉ là vài ánh mắt không xác định, sau khi nhìn rõ người nọ là ai, người này đẩy người kia, người kia va vào người nọ, hết người này đến người khác, hết hàng này đến hàng khác, kinh ngạc hít vào một hơi, đồng loạt nhìn về phía cửa.