Trên qυầи ɭóŧ toàn là màu trắng đục, anh chụp lại gửi hình này qua cho cô, còn nói: "Em vừa đi không được bao lâu thì anh đã nhớ em rồi. Ngửi qυầи ɭóŧ của em mà bắn, qυầи ɭóŧ cũng có mùi vị thật lẳng lơ."
Lục Lâm Vãn: "..."
Lẳng lơ, lẳng lơ... Cũng không biết có phải vì đã ở chung lâu rồi hay không, cho nên từ lẳng lơ này đều vang đến rợp cả trời rồi.
Lục Lâm Vãn gửi cho người kia một nhãn dán, sau đó nhấn vào tấm hình qυầи ɭóŧ bị anh bắn đầy lên đó ra xem, thật sự là vô cùng xấu hổ.
Cũng không biết anh có mang đi giặt không nhỉ? Nói không chừng còn sẽ giữ nguyên như vậy mà không giặt nữa cơ.
Hiện tại cô vừa đáp máy bay, đang cảm thấy... rất lạ.
Cô mặc váy dày, sau khi tháo qυầи ɭóŧ đưa cho anh cũng không có mặc gì bên trong, lúc ở trên máy bay cô vẫn luôn rất dè dặt. Sợ bị người ta nhìn thấy mình không có mặc qυầи ɭóŧ, lại sợ váy của mình lỡ bị vén lên sẽ để người khác nhìn thấy được. May là suốt chặn đường về không xảy ra chuyện gì, Lục Lâm Vãn cứ thế mà về thẳng chung cư của mình.
Lục Lâm Vãn cũng thuê cho mình một căn hộ ở khu chung cư này, tiền lì xì mỗi năm của cô rất nhiều, cho nên cũng có thể thoải mái ở đây. Bởi vì thấy ở ký túc xá chung với bạn học cảm giác bị tù túng, cho nên tự mình dọn ra ở một mình trong căn hộ cảm thấy rất tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa chỗ này cũng khá gần trường học.
Lục Lâm Vãn vừa về nhà đã lập tức gọi video cho Lục Hoài Chuẩn, nói chuyện một lúc lại vì mệt quá nên ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau vẫn theo thường lệ mà lên lớp. Múi giờ ở đây chênh lệch với nước Mỹ năm tiếng, buổi sáng lúc cô đi học, Lục Hoài Chuẩn vẫn còn đang ngủ.
Hai người đã hẹn đến tối sẽ gọi video.
Lúc Lục Hoài Chuẩn vừa tan học về nhà, Lục Lâm Vãn đã tắm xong bước ra ngoài, xem người kia hiện tại đang làm bài tập.
Cô cảm thấy bản thân mình sắp chết rồi, trước đây lúc ở cùng nhau cũng chưa từng nhớ anh tới như vậy. Bây giờ tách ra mỗi người một nơi, lúc này mới nhớ mùi cơ thể của anh, hiện tại chỉ là gọi video thôi cũng không nhịn được lòng mong muốn là nhào qua hôn anh.
Lục Hoài Chuẩn đặt đồ xuống, nhìn thấy vẻ mặt ám muội rõ rệt của người kia ước chừng là đã nhớ anh nữa rồi. Lục Hoài Chuẩn đổi sang gọi video với cô bằng Ipad, hỏi người kia: "Nhớ anh rồi à?"
Kiểu này còn không phải là muốn anh rồi sao, nhìn viền mắt của cô đều đang ửng đỏ cả rồi.
Lục Lâm Vãn vừa mới tắm xong, cô lúc này đang mặc áo thun màu trắng của anh. Trước đó lúc ở chung cư của Lục Hoài Chuẩn, Lục Lâm Vãn có lấy hai bộ quần áo của anh mang theo, trên đó đều là mùi của người kia.
Bởi vì cô sợ bản thân mình nhớ Lục Hoài Chuẩn quá cho nên mới mang theo quần áo của anh, những lúc cô nhớ anh có thể theo đó mà ngửi được mùi của người kia, bản thân cô cũng để lại ở bên đó cho anh hai cái váy.
Lục Lâm Vãn nghe Lục Hoài Chuẩn nói câu đó lại tự mình đứng lên, xoay một vòng để người kia có thể nhìn thấy mình đang mặc quần áo anh, lại nói: "Chính là nhớ anh đó, cho nên tắm xong mới mặc quần áo của anh nè, thật giống như đang có anh ở bên cạnh em vậy."
Câu nói này khiến Lục Hoài Chuẩn bật cười. Anh nhìn người kia xoay một vòng, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao nên quần áo của anh có vẻ rất rộng.
Cái áo T-shirt màu trắng của anh được cô mặc vào còn có thể che hết cả cái váy bên dưới, phủ qua mông.
Lục Hoài Chuẩn hỏi cô: "Có mặc qυầи ɭóŧ không?"
Lục Lâm Vãn nghe xong vẫn có chút ngượng, bởi vì vừa mới tắm xong lại phát hiện quên mang theo qυầи ɭóŧ vào, lúc vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy người kia gọi video tới, cho nên cô mới bắt máy nói chuyện cho tới giờ.
Không có chuẩn bị qυầи ɭóŧ nên không có mặc, lúc muốn đi mặc vào thì lại bị anh tinh mắt phát hiện rồi.
Sự thật thì lúc nãy cô xoay người đó, anh đã phát hiện rồi. Thấp thoáng ở bên dưới lớp áo thun lộ ra chút lông tơ, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để anh nhìn thấy.
Lục Lâm Vãn lắc đầu nói không có.
Lục Hoài Chuẩn nghe xong lại giống như bị chọc cười, bèn nói: "Lẳng lơ như vậy hả, ở nhà không có mặc qυầи ɭóŧ? Vậy lúc nhớ anh có phải còn sẽ tự sờ chỗ đó không?"
Lục Lâm Vãn: "Nói cái gì đó? Là lúc nãy em tắm xong quên mang theo qυầи ɭóŧ thôi, đúng lúc anh gọi tới nên em không có mặc luôn."
Lục Hoài Chuẩn rất tự tin nói: "Anh không tin em không phải là vì nhớ anh nên mới không mặc qυầи ɭóŧ, dụng ý là lúc thèm khát anh sẽ có thể thoáng sờ vào an ủi cô bé của em."
Lục Lâm Vãn: "..."
Thật ganh tỵ với trí tưởng tượng của người kia.
Lục Hoài Chuẩn nói với cô: "Vì để thỏa mãn em, anh tình nguyện khỏa thân nói chuyện với em."
Lục Lâm Vãn: "Em nói muốn khỏa thân nói chuyện với anh hồi nào, anh không thể đứng đắn một chút hả?"
Vì để tầm nhìn của mình không bị hạn chế, Lục Hoài Chuẩn xoay màn hình Ipad ngang lại, sau đó nằm trên giường nói chuyện với người kia.
"Không thể, là em cố tình, em cố tình quyến rũ anh phải khỏa thân nói chuyện với em, bây giờ em mà không khỏa thân nói chuyện vậy cũng không cảm thấy hổ thẹn với anh sao? Nhanh cởi quần áo ra đi, để cho anh xem miệng nhỏ chảy nước hay chưa?"
Cho nên cô dĩ nhiên là có, lần cuối dùng nó là vào năm trước. Mỗi lần dùng xong cô đều sẽ khử trùng, sau đó lại bỏ vào trong tủ, hiện tại lại lấy nó ra bằng khăn giấy để khử trùng.
Lục Lâm Vãn nhìn về phía màn hình, sau khi đùa nghịch đến phía dưới chảy nước, cô cầm gậy rung cọ vào chỗ hạt châu, hai ngón tay tách hai mép của miệng nhỏ ra hai bên.
Lục Hoài Chuẩn: "Em đưa máy lại gần cô bé đi, để anh nhìn em tự chơi cô bé một chút nào."
Lục Lâm Vãn được gậy rung làm cho sướиɠ, nhẹ nhàng rêи ɾỉ, sau đó điều chỉnh lại góc máy để camera quay cận vùng kín của mình, cho người kia có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lục Lâm Vãn nhìn thấy màn hình lại càng thêm ngứa ngáy, càng lúc càng ẩm ướt.
Cô không dùng gậy rung ma sát bên ngoài nữa, bởi miệng nhỏ phía dưới đã chảy nước ướt sũng, đến ghế cũng ướt đẫm cả rồi, hơn nữa còn ngứa ngáy chịu không nổi. Lục Lâm Vãn trực tiếp cắm thẳng gậy rung đó vào bên trong miệng nhỏ.
Sau khi cao trào xong xuôi, cô mệt lử buông tay xuống, cảm giác tay cũng tê cứng cả rồi.
Lục Hoài Chuẩn thấy người kia buông tay nhưng lại không có rút gậy rung kia ra, thứ đồ đó vẫn đang đút vào trong miệng nhỏ, ước chừng là vì miệng nhỏ quá ngứa nên gậy rung đó cũng không nỡ rút ra.
Lục Lâm Vãn cảm thấy sướиɠ phát ngất, bên dưới không ngừng chảy nước làm ướt nhẹp gậy rung.
Miệng huyệt ngứa ngáy nên cũng không có rút gậy rung kia ra, cô nhìn Lục Hoài Chuẩn bên kia, anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu em bên dưới của mình như thể đang nói mày nhìn thử đi, cái gậy rung đó cứ chen vào trong miệng nhỏ kìa. Bên trong ánh mắt của anh có chút ghen tức, nguyên cây hàng thật của anh ở đây còn không được nhét vào bên trong miệng nhỏ đó, vậy mà lại bị cái gậy rung kia phỏng tay trên.
Bên trong miệng nhỏ ấm áp bao nhiêu, bản thân anh còn không thể cảm nhận được, vậy mà cái gậy rung đó lại cảm nhận được.
Nghĩ tới miệng nhỏ ấm áp đó của cô, tốc độ vuốt của anh lại càng lúc càng nhanh.
Anh nghĩ về nó nhiều hơn, sau đó cũng bắn thẳng ra, một dòng chất lỏng màu trắng đục phun thẳng lên trên màn hình, cho nên Lục Lâm Vãn nhìn vào màn hình chỉ thấy bóng mờ.