Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 61 - Lúc gần đi lấy quần lót đã mặc để vào trong bóp của anh

Trước Sau

break
Lục Lâm Vãn đi ra, Lục Hoài Chuẩn nghe được tiếng lục lạc vang lên leng keng lại tưởng mình nghe nhầm, dù sao trong nhà cũng không có lục lạc, vậy âm thanh này phát ra từ đâu? Lúc mới đầu nghe còn cảm thấy quái lạ, cho tới khi nghe thấy âm thanh đó càng lúc càng gần, thoáng nhìn lại mới biết là phát ra từ chỗ nào.

Lục Hoài Chuẩn quay đầu nhìn lại thấy Lục Lâm Vãn mặc đồ ngủ này, chất liệu là vải mỏng hoàn toàn có thể nhìn xuyên thấu bên trong, lập tức dấy lên ham muốn.

Hơn nữa không chỉ trên đầu vυ" buộc lục lạc, ở bên dưới miệng nhỏ cũng có lục lạc.

Lẳng lơ như thế sao?

Lục Lâm Vãn bị buộc lục lạc trên người, bước đi vẫn rất khó khăn. Mỗi một lần di chuyển đều nghe tiếng lục lạc vang lên, chỉ lo là lục lạc sẽ bị rơi xuống, cho nên cô bước đi vô cùng chậm rãi.

Sau khi đi tới trước mặt của Lục Hoài Chuẩn, cô kéo tay anh lại, đưa mắt nhìn người kia. Thấy được ánh mắt của anh cứ đăm đăm nhìn mình không hề chớp, Lục Lâm Vãn biết nhất định là anh thích rồi.

Lục Hoài Chuẩn đâu chỉ có thích, anh còn cảm thấy mũi của mình sắp chảy máu tới nơi rồi.

Lẳng lơ quá mức, lúc trước anh cũng không nghĩ tới sẽ mua loại đồ ngủ gợi cảm kiểu này, bây giờ đã nhìn thấy tận mắt rồi.

Lục Hoài Chuẩn hỏi cô: "Em mua thứ đồ lẳng lơ này ở đâu?"

Không hiểu sao Lục Lâm Vãn lại cảm thấy hai từ "lẳng lơ" đó ở trong miệng của anh rất kỳ quái, mặc dù đúng thật là dáng vẻ hiện tại của cô đang rất lẳng lơ, nhưng cô vẫn phản bác: "Anh không thích sao? Đặc biệt mua cho anh xem đó, nếu anh không thích thì em không mặc nữa."

Lục Hoài Chuẩn nghe xong lại duỗi tay xoa nắn ngực của cô: "Không được, quyến rũ như thế này, về sau ngày nào em cũng phải mặc."

Anh thật sự vô cùng thích thú, cho nên hiện tại lại đưa tay trêu ghẹo trên đầu vυ" của cô.

Lục Lâm Vãn bị người kia chọc ghẹo đầu vυ", mỗi lần đụng qua chỗ đó đều sẽ phát ra tiếng vang lanh lảnh, âm thanh của lục lạc này phát ra thật sự là rất lớn.

Lúc cô mặc lên người cũng đã cảm thấy như thế, nhưng sau khi mặc xong hết rồi mới nhận ra tiếng vang của lục lạc này thật sự quá lớn, vang đến mức khiến cô còn cảm thấy có hơi ngượng.

Lục Hoài Chuẩn cảm thấy vô cùng thú vị, đặc biệt là cái lục lạc này. Anh hết chơi đùa phía trên rồi lại chọc tới lục lạc ở phía dưới, mỗi một lần như thế, lục lạc đều phát ra âm thanh lanh lảnh.

Lục Lâm Vãn nhìn thấy người này còn có thể chơi đến mức bị nghiện lại cảm thấy dở khóc dở cười, cảm giác người kia giống hệt một đứa trẻ, vẫn đang rất chuyên tâm mà nghịch lục lạc của cô.

Chơi lục lạc ở trên xong lại nghịch tiếp lục lạc bên dưới. Mà lục lạc phía dưới đang bị kẹp khá chặt, cho nên có chút khó chơi.

Anh duỗi tay thọc thọc mấy lần, nhưng chung quy là do dây thừng buộc khá chặt nên mỗi lần anh thọc vào lại đụng tới chỗ nhạy cảm của cô. Nhũ hoa phía trên lại vì thế mà dựng to thêm một chút, vùng miệng nhỏ bên dưới cũng bị chọc đến đỏ au.

Lục Lâm Vãn bị đùa nghịch đến thoải mái vô cùng, thấy người kia còn đang mãi chơi đùa, cô nhịn không được bèn ôm lấy bả vai của anh, sau đó cả hai cùng ngã thẳng ra giường.

Cô nói với anh: "Đừng nghịch nữa, cắm thẳng vào đi, em đợi không được nữa rồi."

Lục Hoài Chuẩn nghe xong mỉm cười, sau đó vén áo của cô lên, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng lục lạc ở bên trong.

Lục lạc nhỏ xíu cứ thế mà treo ở trên đầu vυ" của cô.

Anh không tháo lục lạc ở trên, chỉ tháo lục lạc phía bên dưới để tiện cho chính mình cắm vào. Nhưng lúc lấy lục lạc ra, cảm giác được có một dòng chất lỏng cũng theo đó mà tuôn ra.

Dâm thủy bên dưới của cô tràn ra, nhiều nước đến mức khiến anh thoáng giật mình.

"Sao lại ướt như vậy?"

Lục Lâm Vãn bị hỏi như thế lại đỏ mặt, sở dĩ có chuyện này là vì trước đó cô đã cố dùng sức để nhét lục lạc vào bên trong.

Phải rất lâu sau đó mới nhét trọn cái lục lạc vào được, mỗi một lần bước đi, lục lạc bên trong lại cọ vào miệng nhỏ, quá trình này thật sự là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho nên cơ thể nhạy cảm cũng tiết ra dâm thủy.



Cô cũng không tiện nói là do bản thân mình bị cọ đến mức ép nước ra bên ngoài.

Lục Hoài Chuẩn nhìn dáng vẻ này của cô, không cần nói cũng biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Anh duỗi tay cắm vào miệng nhỏ của cô thọc vào rút ra mấy cái, lấy lục lạc ở sâu phía bên dưới để qua một bên, sau đó tách chân của cô ra cắm ©ôи th!t của mình vào trong.

Lục Lâm Vãn bị anh tách chân ra, trực tiếp cắm ©ôи th!t vào trong, cơ thể tiếp đó cũng chịu đựng từng đợt va chạm của anh.

Lục Hoài Chuẩn bắt đầu duy trì tư thế này, sau khi cắm mấy lần lại nghe tiếng lục lạc trên người cô bị động mà phát ra âm thanh, cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bèn thay đổi một tư thế khác.

Anh để cô quay lưng về phía mình, vào từ phía sau.

Mặc dù đầu vυ" của cô nhỏ, lúc làm cũng không cảm thấy di chuyển nhiều lắm.

Nhưng bây giờ lại có treo thêm hai cái lục lạc, lúc cơ thể chuyển động thì cặp vυ" cũng di chuyển, lục lạc theo đó lại vang lên âm thanh liên hồi.

Lục Lâm Vãn nắm lấy chăn tiếp nhận sự va chạm, lục lạc lắc lư rung chuyển đến mức khiến cô cảm thấy ngượng.

Lục Hoài Chuẩn thật sự là rất thích cái lục lạc này, sau khi làm người kia tới cao trào vẫn cứ chôn ©ôи th!t ở bên trong huyệt nhỏ. Lúc cô tỉnh lại cũng không cho lấy cái lục lạc đó xuống, bắt người kia đeo lục lạc suốt một buổi chiều.

Lục Lâm Vãn cũng không biết đầu óc anh bị úng nước chỗ nào, lại cứ thích cái lục lạc đó, lúc tối đi ngủ cũng bảo cô cứ đeo như thế cho bằng được.

Cô bị làm đến cao trào, dâm thủy phía bên dưới không nghe lời mà trào ra, anh lại cầm cái lục lạc khá to lấp lại miệng nhỏ của cô khiến phía bên dưới bị chèn đến căng ra.

Lục Lâm Vãn cảm thấy đam mê này của anh thật quá kỳ quái, không chỉ lúc ôm cô đi ngủ muốn nghịch lục lạc của cô, đến cả lúc sáng sớm thức dậy cũng nghe được tiếng lục lạc vang lên giòn tan. Suốt một buổi tối là tiếng vang của lục lạc, đến sáng tỉnh lại cũng vẫn là nghe tiếng của lục lạc.

Lục Lâm Vãn cũng không biết Lục Hoài Chuẩn là muốn gì. Chẳng lẽ đây chính là cách con trai chơi đùa trong truyền thuyết đó sao?

...

Lục Lâm Vãn ở đây một tuần, nɠɵạı trừ hai ba ngày trước đó sẽ đi dạo quanh chỗ này một vòng, mấy ngày sau đó hoàn toàn buông xõa bản thân, hai người chẳng cần làm gì cả.

Giờ học hiện tại của Lục Hoài Chuẩn chỉ cần lên lớp vào buổi sáng, còn buổi chiều và tối thì không cần. Cộng thêm chuyện xa nhau mấy tháng khiến cả hai vô cùng nhớ nhung đối phương, hơn nữa sau đó sẽ còn phải cách xa nhau một khoảng thời gian rất lâu, Lục Lâm Vãn rất không nỡ rời khỏi anh.

Bây giờ có thể ở cùng với anh, cô càng muốn mỗi một khoảnh khắc đều ở cạnh bên anh, vắt anh đến kiệt quệ.

Cho nên mấy ngày sau đó, hai người vẫn luôn lăn lộn trên giường, Lục Lâm Vãn không có xuống khỏi giường.

Lục Hoài Chuẩn phải tới lớp, cho nên sáng sớm đã rời giường.

Nhưng mà buổi chiều sau khi tan học, vừa về tới nhà sẽ cởi quần áo ra, nhìn thấy dáng vẻ người kia nằm trên giường đã lấy lại sức, anh sẽ trực tiếp tách hai chân của cô ra, tự mình cắm vào.

Mấy ngày này, Lục Lâm Vãn không có mặc quần áo. Bởi vì lúc làʍ t̠ìиɦ vốn dĩ cũng không cần mặc quần áo, mặc quần áo vào rất phiền phức, dù sao thì đến cùng cũng sẽ bị anh cởi ra. Cho nên cô dứt khoát trần như nhộng nằm ở trên giường, không cần mặc thêm quần áo.

Cứ lõa lồ ở trên giường như thế mà ăn uống, hay đi vệ sinh cũng vậy. Hai người sớm đã hình thành thói quen "thả rông" ở trước mặt đối phương, không có chút dè dặt nào cả.

Đi vệ sinh ở trước mặt đối phương cũng không có vấn đề gì, cho nên vốn dĩ cũng không cần mặc quần áo.

Mấy ngày nay, bọn họ vẫn giữ đúng luật là buổi tối sẽ đi ngủ, ban ngày Lục Lâm Vãn sẽ nằm trên giường nghỉ ngơi, Lục Hoài Chuẩn thì đi học. Chờ sau khi anh về nhà, bọn họ lại sẽ bắt đầu làʍ t̠ìиɦ.

Trước đây lúc ở chung, Lục Lâm Vãn chưa từng thử tần suất lăn lộn như thế này với anh.

Hiện tại thì đã biết cảm giác bị kiệt quệ là như nào rồi.



Không có mặc đồ, ga giường lại ướt hết từ bộ này tới bộ khác, ngày nào cũng phải giặt.

Cô cảm thấy cũng may là hai người còn trẻ nên tràn đầy khí huyết, chứ không thì chuyện khó như này ai có thể trụ được chứ.

Kiểu sinh hoạt mãnh liệt như thế trôi qua rất nhanh, dù kiểu cách như thế vô cùng da^ʍ đãиɠ, nhưng mà cũng vô cùng ngắn ngủi. Chỉ duy trì được mấy ngày thì Lục Lâm Vãn cũng phải đi rồi.

Ngày cô rời đi còn cảm thấy vô cùng luyến tiếc.

Bởi vì sau đó bọn họ sẽ không có kì nghỉ, cũng không biết khi nào mới có thể gặp mặt.

Cô quá dựa dẫm vào anh, vừa nghĩ tới chuyện phải chia xa lại không kiềm được nước mắt.

Viền mắt đỏ hồng, nhưng dù sao vẫn phải đi học.

Bây giờ cô đã biết yêu xa khó chịu lắm. Người ta là yêu xa khác chỗ, hai người bọn họ còn là yêu xa khác quốc gia.

Hôm nay Lục Hoài Chuẩn đưa Lục Lâm Vãn ra sân bay, Lục Lâm Vãn lúc ngồi ở trên xe còn có thể nhịn được, nhưng sau đó vừa nghĩ tới sẽ hơn mấy tháng nữa không thể nhìn thấy anh bèn ôm lấy người kia khóc nức nở.

Lục Hoài Chuẩn cầm hộ chiếu đưa cô qua cổng kiểm an, lúc qua hải quan, Lục Lâm Vãn trực tiếp vùi đầu trong lồng ngực của anh, cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngay lúc này, cô không muốn rời đi, cô hoàn toàn không muốn đi học.

Thời tiết bên này vẫn còn hơi lạnh, cho nên anh có mặc thêm một cái áo khoác, Lục Lâm Vãn lại không muốn để anh thấy bộ dạng khóc lóc xấu xí đó của mình cho nên mở áo khoác của anh ra, cứ thế chui vào trong lồng ngực của người kia mà khóc.

Lục Hoài Chuẩn cũng không nỡ để cô đi, nhưng mà hết cách rồi, hai người không giống nhau, cũng không chung trường, chỉ có thể nhẫn nhịn. Thật sự không hề muốn trải qua cuộc sống như thế này dù chỉ một ngày, hai người thật sự rất muốn xong hết chương trình học rồi sẽ quay về nước, sẽ không phát triển sự nghiệp ở đây.

Cả hai đã hẹn nhau, sau khi học xong sẽ quay về kết hôn, lần này sẽ không chần chừ nữa.

Lục Hoài Chuẩn bị dáng vẻ mè nheo của cô làm cho luyến tiếc không muốn để người này đi, anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, hôn đến nỗi khiến cái môi nhỏ của người kia đều thoáng căng lên giống như cái đầu lợn con cả rồi.

"Nhanh thôi, đợi tháng sau vào cuối tuần anh sẽ tìm em."

Lục Hoài Chuẩn lúc trước đã tới như thế, chỉ cần đến cuối tuần thì lập tức sẽ xin nghỉ mấy ngày ở trường để tới bên cô.

Lục Lâm Vãn nghe thế cũng không khóc nhè nữa, cô rời khỏi lồng ngực của anh nói: "Vậy anh nhất định phải tới tìm em."

Lục Hoài Chuẩn nói được.

Đã sát giờ Lục Lâm Vãn phải đi rồi, bây giờ mà còn chần chừ nữa chỉ e là sẽ bị trễ. Cô thoáng ngó nhìn thời gian, lúc này lại đang ở góc khuất không có ai, cô kéo Lục Hoài Chuẩn vào trong một góc tối.

Lục Hoài Chuẩn không hiểu đang yên đang lành lại kéo anh vào trong góc tối làm gì, lúc này không đủ để làm một nháy đâu.

Sau khi kéo người kia vào góc tối, Lục Lâm Vãn chắc ăn không có ai nữa mới thẳng thừng luồn tay vào trong quần mình ở trước mặt người kia.

Lục Lâm Vãn đã mặc qυầи ɭóŧ cả đêm, lúc này lại cởi ra đặt lên tay của Lục Hoài Chuẩn.

qυầи ɭóŧ cô mặc là kiểu ren, mỏng vô cùng, chỉ cần liếc mắt sẽ thấy xuyên qua bên kia.

Cô cởi qυầи ɭóŧ của mình đặt lên tay anh, nhìn anh nghiêm túc nói: "Phải nhớ em đó."

Lục Hoài Chuẩn bị hành động táo bạo của người này làm sợ, ở đây đang là ở bên ngoài. Quả nhiên là tư tưởng nước ngoài khá là thoáng, hễ ai ở nơi đây đều là được khai sáng, chứ nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không làm được chuyện như vậy.

Anh cầm lấy qυầи ɭóŧ trên tay bỏ vào trong bóp, lại nói: "Sẽ nhớ em, ngửi qυầи ɭóŧ của em mà nhớ em."

Lục Lâm Vãn vốn dĩ muốn ghẹo anh, kết quả bị người kia đùa ngược lại, ngượng ngùng xách hành lý đi nhanh.
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc