Chìm Đắm Trong Dục Vọng

Chương 4

Trước Sau

break

 

Sau khi nhớ lại một lượt, Tưởng Trang Hà lại quay vào phòng.

Chiếc giường bên cạnh lún xuống, anh đỡ cô dậy, đưa ly rượu đến bên môi, trầm giọng nói: “Uống hết đi.”

Lại uống?

Cô ngẩng đầu lên, không nghe lời ngay lập tức.

Tưởng Trang Hà nhướng mày, cũng không ép buộc, anh đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói: “Lát nữa đau đừng có khóc.”

Cô khẽ nhếch môi, lo lắng ngăn động tác của Tưởng Trang Hà lại, cẩn thận kéo cổ tay anh, thử đấu tranh lần cuối, nhỏ giọng hỏi: "Nhất định phải là hôm nay sao?" Cô ngước mắt lên, dáng vẻ đủ đáng thương.

Tưởng Trang Hà trêu chọc cô như trêu thú cưng: "Bây giờ có thể cho em thêm hai nguyện vọng, qua hôm nay sẽ không còn nữa."

Như vậy xem ra sớm muộn gì cũng chết, chết trong hôm nay là có lợi nhất.

Cô chủ động kéo tay Tưởng Trang Hà, cầm lấy ly rượu, sau khi nhắm mắt liền tu ừng ực ừng ực như uống nước, một hơi cạn sạch.

Gương mặt và cơ thể nóng ran, đợi Tưởng Trang Hà đặt cái ly trống rỗng xuống thì cô đã bị cồn làm cho tê liệt.

Ký ức đêm đó thật sự không rõ ràng lắm.

Đổng San San chỉ nhớ Tưởng Trang Hà đã chạm vào cô, không kiêng kị gì mà sờ soạng khắp nơi.

Hình như anh cũng hôn cô, bởi vì dường như trên ngực vẫn còn cảm giác bị anh gặm cắn.

Ký ức rõ ràng nhất là anh đã khai mở cô, dùng "cậu nhỏ" cắm vào nơi bí ẩn nhất của cô.

Cô đau đến chảy nước mắt.

Không bao lâu sau lại thoải mái khóc nấc lên, như thể bay lên trời, ôm lấy Tưởng Trang Hà đã từng nói rằng cô không đáng tiền này.

Không khí nóng bỏng, giống như muốn nổ tung.

Khắp nơi đều nhớp nháp, cô vô thức quấn lấy Tưởng Trang Hà, gọi rất nhiều lần "Tưởng tiên sinh".

Không biết Tưởng Trang Hà có đáp lại hay không, dù sao cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi.

Đồng hồ sinh học của Đổng San San rất chuẩn, cô tỉnh lại đúng với thời gian hằng ngày.

Cô cử động cơ thể, muốn bình tĩnh đứng dậy như mọi khi.

Nhưng vừa nhấc chăn lên đã bị một cánh tay cực kỳ mạnh mẽ ôm trở về.

Hai cơ thể trần trụi dính vào nhau, lại còn trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Da mặt Đổng San San rất mỏng, cô ngượng ngùng không dám đối mặt, càng không thể kháng cự, chỉ có thể cúi đầu xuống tránh né anh.

Tưởng Trang Hà không nói lời nào khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng, bởi vì cô đã đủ xấu hổ rồi.

Hiếm khi anh tỉnh dậy lại mở miệng nói chuyện, chất giọng khàn khàn trầm thấp vang lên: "Tôi đã bảo Triệu Tùng xin nghỉ cho em rồi, hôm nay em không cần đi học."

Cô rúc vào trong ngực anh, kêu “ồ" một tiếng, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Tưởng Trang Hà ôm eo Đổng San San trong chăn, áp vào đầu cô hỏi: "Bây giờ có thể bắt đầu nghĩ hai nguyện vọng rồi."

Anh Anh vừa nói vừa sờ tóc cô, từng chút từng chút vuốt ve.

Tâm trạng của anh bây giờ chắc là rất tốt, cô nghĩ.

Vì vậy sau khi suy tư hồi lâu, cô cẩn thận mở miệng: "Em vẫn muốn có phòng."

Tưởng Trang Hà không cất tiếng, nhưng cô đã hiểu được thứ anh muốn là gì.

"Em chỉ muốn có một nơi của riêng mình mà thôi, bình thường vẫn ở chỗ anh."

Cứ như vậy, thứ cô muốn và thứ anh muốn sẽ không mâu thuẫn.

Quả nhiên Tưởng Trang Hà đã đồng ý.

Anh còn quẹt lên mũi cô khen ngợi: "Sao lại sinh ra cái đầu thông minh như vậy chứ?"

"Còn một nguyện vọng nữa thì sao?" Anh hỏi tiếp.

Lúc này cô ấp úng, mãi mới mở miệng: "Cô giáo nói với em... Em sắp được tuyển thẳng vào Đại học A..." Cô đón lấy ánh mắt dò xét của anh, lí nhí nói: “Em... có thể đi không?"

Cô chỉ nói hau câu mà tim đã đập dồn dập, căng thẳng hồi hộp.

Tưởng Trang Hà sờ mặt cô, cất giọng nói, không nghe ra được suy nghĩ của anh: "San San thật sự rất xuất sắc."

Anh không trả lời nguyện vọng này có thể thực hiện hay không.

Đầu óc xoay chuyển vài vòng, mãi đến khi CPU như muốn bốc cháy cô mới nhớ tới việc phải cam kết: "Tới ngày nghỉ lễ em sẽ lập tức trở về, ở trường chỉ nghiêm túc học tập, không làm gì khác."

Sau đó đôi mắt kia lại nhìn anh đầy hy vọng, chờ đợi phán quyết của anh.

Nể tình ba tháng qua cô đã khiến người ta hài lòng, anh mới buông lỏng: "Đưa địa chỉ cho giáo viên chủ nhiệm lớp em, giấy báo nhập học gửi về đây."

Cô gái nhỏ trong ngực lập tức được thắp sáng bởi một câu nói của anh, ánh mắt trở nên long lanh.

Làm gì đến mức này, chỉ là một trường đại học thôi mà.

Anh thầm cười, gánh nặng trong lòng nặng nề như vậy, anh nói hướng đông cô tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, chỉ như vậy thôi cũng đủ để anh đối xử tốt với cô một chút.

Anh siết chặt cánh tay, kéo người vào lòng, bắt đầu dạy cô hôn.

Một nụ hôn vừa ướt át vừa nồng nàn của hai người trưởng thành.

Hai chân cô tách ra một cách tự nhiên, để cho ©ôи th!t tiến vào.

Hơi chặt, nhưng sau vài cái đã nhanh chóng trơn tru.

Cô ngoan ngoãn rêи ɾỉ, khẽ gọi "Tưởng tiên sinh".

Tâm trạng của Tưởng Trang Hà rất tốt, nói thế nào thì số tiền của anh xem ra cũng không bị lãng phí.

 

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc