Mười tám năm cuộc đời, Đổng San San chưa từng ngủ khỏa thân, vậy mà bây giờ lại không một mảnh vải trên người, dưới ánh đèn chói lọi, cô nằm ở dưới một người đàn ông.
Cô không thể chấp nhận được...
Chuyện sắp xảy ra, cô càng không thể chấp nhận được...
Đổng San San nức nở nói với người đàn ông bên trên: "Em... sợ..."
Tưởng Trang Hà dừng lại, nhìn cô gái đang khóc sướt mướt, anh chậm rãi đứng dậy, cầm lấy chiếc áo choàng bên cạnh khoác lên người.
Rồi anh đi xuống lầu.
Sức nặng trên người biến mất, Đổng San San ôm lấy ngực, trở mình cuộn tròn người lại.
Cô biết Tưởng Trang Hà không phải người dễ nói chuyện, cảm thấy đêm nay chắc chắn lành ít dữ nhiều. Trong lòng chua xót, tủi thân, cô vừa lau nước mắt vừa thầm mắng bố mình.
Đổng Quốc Phú, cả đời này cô không muốn gặp lại ông ta nữa.
Đổng San San nhớ lại chuyện xảy ra ba tháng trước.
Hôm đó, Đổng Quốc Phú bảo cô ăn mặc chỉnh tề, còn dỗ dành cô rằng mình phải ra nước ngoài trốn nợ, không tiện mang cô theo, vì thế muốn đưa cô đến nhà bạn của ông ta.
Cô chần chừ, biết rõ Đổng Quốc Phú cũng hết cách, đành phải đồng ý.
Đổng Quốc Phú thở dài, dọc đường đi không ngừng dặn dò: "Đến nhà người ta thì phải ngoan ngoãn, hiểu chuyện một chút, không được nhõng nhẽo như ŧıểυ thư nữa."
Cô nào có nhõng nhẽo như ŧıểυ thư?
Đổng San San thầm nghĩ, nhà đã không còn, đến chỗ người khác ở nhờ, tất nhiên phải hiểu chuyện nghe lời gấp trăm lần. Dù bất mãn với câu nói của Đổng Quốc Phú, nhưng cô không muốn so đo với ông ta lúc này, chỉ ngoan ngoãn đồng ý.
Tới trang viên nhà họ Tưởng, chiếc xe chạy thêm vài phút trên con đường núi quanh co mới đến trước cửa biệt thự.
Nhìn ngôi biệt thự trước mặt, Đổng San San vừa kinh ngạc vừa thầm hy vọng "người bạn" này có thể giúp Đổng Quốc Phú vượt qua cơn hoạn nạn.
Cô thẳng lưng, cố gắng giữ dáng vẻ rụt rè, ngoan ngoãn, bước theo sau Đổng Quốc Phú.
Sau nhiều lần thông báo, đi tới đi lui, cuối cùng cũng gặp được chủ nhân trang viên: Tưởng Trang Hà.
Tưởng Trang Hà mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, vắt chân thành hình chữ ngũ, tay bưng một chiếc tách sứ nhỏ, nhàn nhã thưởng trà.
Chẳng thèm ngó ngàng gì đến hai bố con cô.
Ngay lập tức, cô cảm thấy vị họ Tưởng này chẳng đáng tin cậy chút nào, có lẽ cũng giống như đám bạn bè kia của Đổng Quốc Phú, thấy ông ta sa cơ lỡ vận thì tránh xa, dù không bỏ đá xuống giếng, chắc chắn cũng chẳng chịu ra tay giúp đỡ.
Đổng San San đang định khuyên Đổng Quốc Phú đi ngay cho xong, tránh bị người ta sỉ nhục thêm nữa thì thấy ông ta đã khom lưng cúi đầu lấy lòng: “Tưởng tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Đổng Quốc Phú nhiệt tình chào hỏi, người ta lại chẳng thèm để ý, vẫn cúi đầu uống trà, chỉ bảo quản gia bên cạnh lên tiếng: “Đổng tiên sinh đến đây là có chuyện gì sao?”
Phải nói là người cùng đường thường lì lợm hơn người thường rất nhiều, còn dai hơn cả ăn mày, ông ta tìm đến tận cửa lớn tiếng ồn ào gần một tháng trời, cuối cùng Tưởng Trang Hà cũng phải gặp.
Triệu Tùng mỉm cười, thầm nghĩ.
Đổng tiên sinh mặt dày kia chợt lên tiếng, thái độ đầy áy náy: “Ngại quá Tưởng tiên sinh, thật sự là...”
“Choang” một tiếng, ông ta còn chưa nói hết câu, Tưởng Trang Hà đã hất mạnh chiếc tách xuống bàn, tỏ vẻ không muốn nghe thêm nữa, sau đó ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn chằm chằm, dồn ép đối phương.
Đổng San San cảm thấy ngay khoảnh khắc đó, eo của bố cô như khom xuống thấp hơn.
Tuổi trẻ ai mà chẳng có lúc nông nổi, cô không muốn chứng kiến cảnh tượng bố mình bị người khác khinh bỉ, chỉ đành âm thầm kéo góc áo Đổng Quốc Phú, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bố, chúng ta đi thôi.”
Đổng Quốc Phú như thể không nghe thấy gì, hất tay cô ra, dáng vẻ khúm núm đến mức khiến Đổng San San muốn khóc.
Cô vừa rưng rưng nước mắt đã nghe thấy Đổng Quốc Phú nói với Tưởng Trang Hà: “Nghe nói Tưởng tiên sinh muốn nhận con gái nuôi?” Ông ta đẩy Đổng San San ra trước mặt anh, mặc kệ ánh mắt ngơ ngác của con gái, nói với người đàn ông đang ngồi: “Con gái tôi, San San, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích học tập cũng rất tốt, không biết Tưởng tiên sinh có muốn… giữ lại bên mình…”
Ý tứ quá rõ ràng, khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.
Người quản gia bên cạnh vội vàng ngắt lời ông ta, không cho phép nói tiếp: “Đổng tiên sinh nghe nhầm rồi, ông chủ nhà chúng tôi chưa từng nói muốn nhận con gái nuôi.”
Đổng Quốc Phú xấu hổ câm nín, mồ hôi túa ra trên trán.
Đổng San San hất tay bố ra, hoàn hồn lại sau cơn choáng váng: “Bố… bố đang nói gì vậy? Sao khác với những gì bố nói với con lúc trước?”
Lời của quản gia khiến người đàn ông trung niên đỏ mặt, lời của con gái càng khiến ông ta khó xử, lập tức trở nên bực tức, muốn quát lớn.
Lúc này, Tưởng Trang Hà vốn im lặng bỗng lên tiếng, giọng điệu cực kỳ châm chọc: “Nghe nói tôi thiếu con gái vội đưa con gái đến tặng cho tôi, vậy nếu tôi thiếu vợ, có phải ông cũng muốn bán vợ mình cho tôi luôn không?” Vẻ khinh thường trong lời nói của anh đủ để Đổng Quốc Phú tự biết khó mà lui.
Nhưng Đổng Quốc Phú nợ nần chồng chất, không còn đường lui, mấy tháng nay đã quen với những lời mỉa mai châm chọc, nên chẳng để tâm đến lời nói của Tưởng Trang Hà.
Còn Đổng San San, cô đau lòng khi nhận ra bố muốn bán mình cho người khác làm con gái.
Đổng Quốc Phú có thể cúi đầu, nhưng cô tuyệt đối không thể.
Cô cắn chặt môi, quay mặt đi, không muốn nhìn ông ta thêm một lần nào nữa.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một câu nói khiến lòng tự trọng của mình vỡ vụn, Đổng Quốc Phú nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Tưởng tiên sinh có ý đó, San San nhà chúng tôi cũng có thể gả cho anh.”
Đổng San San không dám tin nhìn Đổng Quốc Phú, đôi mắt mở to, cô lắp bắp: “Bố…”
Đổng Quốc Phú tất nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ len lén liếc nhìn Tưởng Trang Hà, dò xét thái độ của anh.
Tưởng Trang Hà không ngờ có ngày lại được xem vở kịch “cha bán con” ngay trước mặt mình, bật cười thành tiếng.
Anh nghiêng đầu, bắt đầu đánh giá cô con gái mà Đổng Quốc Phú mang đến.
Rốt cuộc là xinh đẹp đến mức nào mà ông ta có thể tự tin đẩy đến trước mặt anh như vậy?
Vừa liếc nhìn, anh đã thấy cô gái nhỏ nhắn với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hạnh long lanh ngấn lệ, sống mũi ửng đỏ vì tức giận khi thấy bố muốn bán mình.
Cũng đáng thương đấy, nhưng mà cũng có chút đáng yêu.
Anh cười khẩy, cất lời châm chọc: “Con gái ông không đáng giá đến mức đó đâu? Hơn nữa…” Nói đến đây, anh dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Hình như cô ấy cũng không chịu đâu.”
Câu nói này của anh khiến Đổng Quốc Phú mừng rỡ, tưởng rằng có cơ hội, vội vàng nói: “Chịu, chịu chứ, sao có thể không chịu được?”
Ông ta mừng như bắt được vàng, vội vàng kéo tay Đổng San San, sốt sắng nói: “San San, còn không mau chào hỏi Tưởng tiên sinh đi con!”
Đổng San San làm sao có thể đồng ý, cô cắn chặt môi, lùi về phía sau.
Bị thúc giục, cô vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.
Chào cái gì chứ?
Gọi bố? Hay là… gọi bố nuôi?
Cô vừa lắc nụ hoaa giãy giụa, giống hệt như một cô gái nhà lành bị ép vào lầu xanh.
Hai bố con giằng co qua lại khiến Tưởng Trang Hà đau đầu muốn chết, anh bực bội ra lệnh: “Muốn cãi nhau thì ra chỗ khác mà cãi, tôi không thích bị ép buộc ai làm bất cứ chuyện gì.” Anh còn “khuyến nghị”: “Đổng tiên sinh nên nghĩ cách khác đi, thời buổi này rồi, bán con gái là phạm pháp đấy!”
Lập tức có vệ sĩ đi vào “mời” hai bố con Đổng San San ra ngoài.
Quả là một vở kịch hay, Đổng San San thầm nghĩ, chắc chắn lúc đó Tưởng Trang Hà cảm thấy nực cười lắm.
Sau khi trở về nhà, bố mẹ cô thay nhau lên “sân khấu”, người khóc lóc thảm thiết, người nhẹ nhàng khuyên nhủ. Dù gì cũng là gia đình giàu có hai đời, bây giờ chỉ vì phá sản mà ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng vứt bỏ.
Họ lấy ơn nghĩa sinh thành dưỡng dục, mang nặng đẻ đau suốt gần mười tháng trời ra để ép buộc cô: “San San ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, con cứ xem như là đến nhà họ Tưởng ở tạm một thời gian, chờ khi nào bố mẹ xoay đủ tiền, nhất định sẽ đến chuộc con về.”
Đó là khoảng thời gian hỗn loạn nhất của Đổng San San, cô không đến trường, cả ngày chìm trong đau khổ.
Cô cảm thấy Tưởng Trang Hà cũng không phải người tốt, rõ ràng có thể từ chối thẳng thừng, lại cứ úp úp mở mở cho bố cô hy vọng, để mặc cô phải gánh chịu tất cả…
Cuối cùng, cô bật khóc đồng ý.
Sau đó, cô lại cùng bố mình đến nhà họ Tưởng.
Lần này, Tưởng Trang Hà không chịu gặp, chỉ có quản gia Triệu Tùng ra ra vào vào truyền lời.
Vài ngày sau, không biết Tưởng Trang Hà nghĩ gì, cuối cùng lại đưa cho Đổng Quốc Phú tám trăm triệu.
Sau khi Đổng Quốc Phú nhận được tiền, Đổng San San một mình đến nhà họ Tưởng.
Cánh cửa lớn nhà họ Tưởng mở toang, Tưởng Trang Hà nhìn cô, cười như không cười: “San San, em là món đồ chơi đắt nhất mà tôi từng mua đấy.”
Giữa mùa đông lạnh giá, biệt thự bật điều hòa ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, không thể cử động nổi.
Chỉ một câu nói của Tưởng Trang Hà cũng đủ khiến cô hoàn toàn sụp đổ, cảm giác như biến thành một con rối nhão nhoẹt trong tay anh, dù có làm trâu làm ngựa cũng không thể trả hết món nợ này.