Chìm Đắm Trong Dục Vọng

Chương 2

Trước Sau

break

 

Tưởng Trang Hà đối diện với đôi mắt hoảng loạn như nai con của Đổng San San, chỉ cảm thấy rất thú vị. Anh coi cô như một con mèo mới đến nhà còn chưa quen, từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn ôn hòa: "Xuống ăn cơm". Anh nhoẻn miệng mỉm cười.

Đổng San San đứng dậy đi theo sau Tưởng Trang Hà.

Sắc trời dần buông xuống, dưới lầu không có một bóng người, trong phòng ăn chi có thành quả bận rộn cả buổi của người giúp việc.

Hoa cát tường đọng sương được cắm trong bình hoa đặt giữa bàn, từng món ăn nóng hổi được bày biện ngay ngắn, chiếc bánh ngọt sáu tấc chưa thắp nến trông thật tinh xảo và đẹp mắt.

Đổng San San còn nghĩ nhà họ Tưởng có khách tới, hóa ra là tổ chức sinh nhật cho cô.

Cô chần chừ đi theo sau Tưởng Trang Hà, chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình.

Cô đương nhiên sẽ không sinh ra cảm giác xúc động hay vui mừng, nhưng vẫn cần ngẩng đầu nhìn người ngồi ở vị trí chủ nhà, mỉm cười bày tỏ: "Cảm ơn Tưởng tiên sinh."

Tưởng Trang Hà đẩy hộp quà trong tay về phía Đổng San San: "Quà sinh nhật, mở ra xem có thích hay không".

Đổng San San được quan tâm như vậy, vừa sợ hãi vừa bất an, cảm giác này đã tồn tại từ lúc cô bước chân vào nhà họ Tưởng, chưa bao giờ vơi bớt.

Cô âm thầm hít vào một hơi, dưới con mắt của Tưởng Trang Hà, cô chậm rãi mở nắp hộp.

Ánh sáng pha lê rực rỡ chói mắt, chiếc vòng cổ bên trong phản chiếu dưới ánh đèn, tạo ra hào quang cực kỳ đẹp đẽ. Sợi dây chuyền bằng bạc được gắn thêm những viên kim cương hình giọt nước buông rủ xuống, toát lên vẻ quý giá lay động lòng người.

Món đồ rất đẹp, có điều đối với một cô gái trẻ như Đổng San San mà nói thì quá mức xa hoa, cô cũng không nghĩ ra mình có thể đeo nó vào dịp nào.

Quan trọng nhất là... món quà giá trị liên thành như vậy, Tưởng Trang Hà dựa vào cái gì mà tặng cho cô?

Cô không dám hỏi, chỉ từ chối: "Tưởng tiên sinh... cái này quá quý giá..." Đổng San San yếu ớt đẩy hộp quà về phía Tưởng Trang Hà.

Tưởng Trang Hà không thèm nhìn món đồ đó lấy một cái, chỉ cầm bình decanter (*) rót rượu vang đỏ vào chiếc ly chân cao của Đổng San San, thản nhiên nói: "Quà mừng tuổi trưởng thành, cả đời chỉ có một lần, không tính là gì."

(*) Decanter là bình chiết rượu vang, được làm chủ yếu từ thủy tinh hoặc pha lê với công dụng chính là giúp rượu vang tiếp xúc nhiều hơn với không khí, đồng thời lắng cặn (nếu có) trước khi rót ra ly phục vụ để thức uống này chuẩn vị và trở nên ngon hơn.

Tưởng Trang Hà đã nói như vậy, Đổng San San nếu còn từ chối, e là sẽ khiến anh tức giận. Cô chỉ có thể gượng cười, cất hộp quà đi.

"Uống đi." Tưởng Trang Hà khẽ hất cằm, ra hiệu cho Đổng San San uống ly rượu vang đỏ trước mặt.

Tưởng Trang Hà đã lên tiếng, Đổng San San đương nhiên không dám từ chối. Cô đỡ ly rượu, nhìn chăm chú vào chất lỏng màu đỏ lắc lư bên trong, mím môi, ngửa đầu nhắm mắt, một hơi uống cạn.

Hương rượu nồng nàn, mềm mại, dư vị đọng lại rất lâu. Đáng tiếc cô không biết thưởng rượu, không chịu cẩn thận nếm thử.

Cũng may là cô uống rất dứt khoát, sắc mặt Tưởng Trang Hà dịu dàng hơn nhiều, thậm chí anh còn mỉm cười với cô.

Anh châm nến trên chiếc bánh kem đặt giữa bàn, tâm trạng rất tốt, nói với Đổng San San: "Bây giờ có thể cầu nguyện rồi đấy."

Ánh nến trước mặt giống như một hạt đậu nhỏ, tỏa ra ngọn lửa yếu ớt.

Đổng San San cẩn thận liếc nhìn Tưởng Trang Hà một cái, chậm rãi nói nhỏ: "Em muốn... có một căn phòng riêng."

Nhìn Đổng San San mang theo đôi mắt ánh lên tia hy vọng, anh khẽ lắc đầu: "Đổi cái khác đi."

Đôi mắt phản chiếu ánh nến của Đổng San San trong nháy mắt tối sầm lại, nhưng cô nhanh chóng che giấu đi, nói: "Vậy em muốn có một mảnh đất để trồng hoa."

Yêu cầu này dễ dàng đáp ứng, Tưởng Trang Hà lập tức đồng ý: "Mảnh đất gần lối vào núi, tôi sẽ bảo người giữ lại cho em một mẫu."

Đổng San San vui mừng, đáp: "Vâng."

Sau đó, chiếc bánh kem được đẩy đến trước mặt, cô phối hợp hơi nghiêng người, thổi tắt nến.

Rồi cả hai bắt đầu dùng bữa.

Giữa chừng, Tưởng Trang Hà lại rót thêm mấy lần rượu cho Đổng San San, cô đều ngoan ngoãn uống hết.

Cơn say dần xâm chiếm, tứ chi và đầu óc Đổng San San đều nặng trĩu, cô buông ly rượu, chống tay lên trán, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

Tưởng Trang Hà không để ý đến cô, chậm rãi ăn miếng bít tết cuối cùng, đặt dao nĩa xuống, thuận miệng hỏi: "Say rồi à?"

Hai chữ này như vọng lại từ nơi rất xa, Đổng San San phải mất một lúc mới có thể phản ứng, cô vịn trán, lúng túng đáp: "Hình như... là..."

Tưởng Trang Hà "ừm" một tiếng, đứng dậy, cúi người, nhẹ nhàng bế cô lên.

Đổng San San choáng váng, vùi đầu vào lòng Tưởng Trang Hà, khẽ hỏi: "Đi đâu vậy?"

Tưởng Trang Hà cúi đầu nhìn Đổng San San, nói: "Tắm rửa cho em."

Cô ôm lấy cổ anh, ngây ngốc gật đầu: "À... Vâng..."

Bầu trời bên ngoài đã tối đen, vầng trăng khuyết treo trên bệ cửa sổ, ánh trăng sáng rọi xuống, sau khi được tắm nước nóng, đầu óc Đổng San San cũng tỉnh táo hơn. Cô lúc này không mảnh vải che thân, co rúm người trong lòng Tưởng Trang Hà.

Làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc đen nhánh thơm ngát xõa xuống, hàng mi cong vút như cánh bướm, đôi môi đỏ căng mọng...

Đổng San San được đặt xuống giường, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tưởng Trang Hà đè lên. Cô hoảng sợ tột độ, bất lực đến cùng cực, nước mắt tuôn rơi.

Nằm chung giường ba tháng, anh vẫn luôn không động vào cô, bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa sao?

Mặc dù đã lường trước sẽ có ngày này, nhưng cô vẫn rất sợ hãi.

Tưởng Trang Hà sờ lên khóe mắt Đổng San San, cảm nhận được sự ẩm ướt, anh nhíu mày, nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Khóc cái gì?"

 

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc