Chìm Đắm Trong Dục Vọng

Chương 1

Trước Sau

break

 

 

Đổng San San cẩn thận nhấc chăn xuống giường, động tác nhẹ nhàng, không muốn đánh thức Tưởng Trang Hà đang ngủ phía sau. Ngay cả khi quay đầu xác nhận, khóe mắt cũng toát lên vẻ cẩn thận, nhưng cô vẫn chạm phải ánh mắt nhạt nhẽo, lười biếng của Tưởng Trang Hà.

Cô vẫn đánh thức Tưởng Trang Hà, giấc ngủ của anh nông đến mức gió thổi cỏ lay cũng có thể bị quấy rầy.

Đổng San San đứng bên giường, người hơi cứng lại, thấp giọng nói: "Em đi rửa mặt trước."

Dù đã làm rất nhiều lần, nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn luôn cẩn thận như vậy.

Khi Tưởng Trang Hà vừa ngủ dậy thường không thích nói chuyện, Đổng San San đã quen rồi, không nghe tiếng anh trả lời, cô cúi đầu xoay người đi vào toilet.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Đổng San San không thấy người đàn ông trên giường đâu nữa. Cô chỉ nhìn thoáng qua, sau đó rẽ vào phòng để quần áo.

Phòng để quần áo rất lớn, bên trái đều là quần áo, trang sức của Tưởng Trang Hà, mọi thứ bày biện chật kín, còn bên phải là chỗ dành cho cô dùng. Đổng San San không có nhiều quần áo, không gian rộng lớn như vậy thật sự là lãng phí, dù sao tất cả đồ đạc của cô cộng lại cũng chỉ đủ lấp đầy một góc. Trong tủ quần áo gần như trống rỗng, chỉ có vài bộ đồng phục và áo sơ mi treo ở ngoài cùng để cô có thể dễ dàng lấy.

Cô soi gương, mặc quần áo, lấy tất từ ngăn kéo ra rồi ngồi xuống xỏ vào.

Chuẩn bị xong xuôi, cô cầm cặp sách đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã nhìn thấy Tưởng Trang Hà đang cầm thức ăn đút cho chó ở dưới lầu.

Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu lên người anh, Tưởng Trang Hà tiện tay cầm một miếng thịt, đứng thẳng người. Chú chó Alaska to lớn tự động nâng hai chân trước lên, hào hứng ngoạm lấy miếng thịt.

Anh xoa đầu con chó, môi mấp máy, hẳn là đang nói chuyện với nó.

Đổng San San lặng lẽ dời mắt, đi xuống lầu.

Quản gia Triệu Tùng nhìn thấy cô đi xuống, lập tức nở nụ cười máy móc, đứng trước cầu thang nghênh đón và cất tiếng chào: "Cô San San."

Cô khẽ "ừm" một tiếng, sau đó đưa cặp sách cho ông.

Bữa sáng của hai người được chuẩn bị rất nhiều món, cô chọn vị trí cố định bên cạnh chỗ ngồi của Tưởng Trang Hà, tùy ý lấy một phần, thẳng lưng yên lặng ăn.

Mỗi lần cắn một miếng, cô lại cảm thấy bứt rứt trong lòng.

Từ khoảnh khắc phải sống nương tựa người khác, lòng cô chưa từng được yên ổn.

Thậm chí cô còn không có phòng riêng, Tưởng Trang Hà không hề chuẩn bị cho cô một nơi để có thể nghỉ ngơi. Cô chỉ có thể cố gắng gồng mình, giữ dáng vẻ như khi còn là ŧıểυ thư tham dự các buổi tiệc, trước mặt tất cả mọi người trong nhà họ Tưởng, bao gồm cả người làm, cô không thể thả lỏng một giây nào.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa sáng, uống vài ngụm sữa bò rồi nhận lại cặp sách từ tay quản gia, vội vàng ra ngoài.

Trong lòng cô thầm cầu nguyện: Đừng gặp Tưởng Trang Hà.

Nhưng trái với mong muốn, Đổng San San còn chưa ra khỏi cửa, Tưởng Trang Hà đã từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô, anh hỏi bằng giọng điệu bình thản: "Đi học à?"

Nếu không tính đến những bí mật không thể nói ra, Tưởng Trang Hà đối xử với cô rất dịu dàng.

Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Hôm nay đến em trực nhật."

Tưởng Trang Hà "ừm" một tiếng rồi nhường đường, thuận miệng nói: "Về sớm một chút."

Nói xong, anh nhàn nhã đi lên lầu, trở về phòng.

Anh nhàn rỗi hơn những người giàu có khác rất nhiều.

Đổng San San bước ra ngoài, hít thở bầu không khí trong lành, lúc này cô mới cảm thấy thư giãn.

Vườn hoa xanh mướt, tiếng chim hót líu lo, cô chậm rãi đi tới chỗ đậu xe, sau đó bước lên.

Ngôi trường vẫn như xưa, nhưng chỉ sau vài tháng, gần như tất cả mọi người đều biết chuyện nhà cô phá sản, nợ nần chồng chất.

Cô đã từng nghĩ đến chuyện chuyển trường, nhưng lại không có tư cách để yêu cầu Tưởng Trang Hà, chỉ có thể tiếp tục ở lại đây, chịu đựng những ánh mắt soi mói, cho đến khi quen dần.

Mối quan hệ giữa các bạn học rất đơn thuần, mặc dù bây giờ gia đình nghèo rớt mồng tơi nhưng cô vẫn nhận được nhiều quà cáp.

"San San, sinh nhật vui vẻ."

Cô ngồi vào chỗ, trên bàn xuất hiện một hộp quà được thắt nơ rất đẹp. Hà Tĩnh là người đầu tiên đến chúc mừng sinh nhật cô.

Sau đó, lần lượt có những bạn học khác đi qua, bọn họ mỉm cười: "Chúc mừng sinh nhật cậu nhé."

Đổng San San lặng lẽ nhìn mặt bàn ngổn ngang hộp quà, cẩn thận cất chúng cùng với những tấm thiệp đi kèm. Một dòng nước ấm chảy qua tim, khiến cô lần đầu tiên sau mấy tháng nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

"Cảm ơn các cậu." Cô nói với từng người bạn đã chúc mừng mình.

Sau đó, cô lại lần nữa cảm thấy xúc động.

Nhiệm vụ đổ rác của cô ngày hôm nay không biết đã được bạn nào làm giúp.

Cô đứng bên cạnh thùng rác lớn, hai mắt đỏ hoe.

 ————

Giờ hoạt động nɠɵạı khóa, cô giáo chủ nhiệm gọi Đổng San San ra nói chuyện riêng.

"San San, với thành tích của mình, cộng thêm thư giới thiệu của thầy hiệu trưởng, em đủ điều kiện tuyển thẳng vào Đại học A." Cô giáo rất vui mừng, dịu dàng nói chuyện với cô học trò có số phận long đong: “Về nhà báo tin vui cho gia đình nhé."

Đổng San San mỉm cười, trong lòng đắng chát, cô trả lời với giọng điệu không buồn cũng chẳng vui: "Vâng ạ, em cảm ơn cô."

Thái Mẫn thấy cô không có vẻ gì là vui mừng, suy nghĩ một chút rồi an ủi: "Cô biết hiện tại gia đình em đang gặp khó khăn, nhưng cuộc sống luôn có những tia sáng, nhất định em phải vào Đại học A. Hãy hướng về phía trước, đừng suy nghĩ nhiều quá."

Không chỉ là hoàn cảnh gia đình khó khăn, cô đã không còn nhà nữa.

Cô cúi đầu: "Cảm ơn cô, em sẽ nói với gia đình ạ."

Thái Mẫn yên tâm phần nào, để cô trở về lớp.

 

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc