Giấy báo nhập học được gửi đến nhà chưa đến hai ngày, trường học đã chuẩn bị tổ chức buổi lễ tuyên thệ.
Nhà trường có ý muốn mời phụ huynh đến tham dự, bàn bạc chuyện cùng nhau hợp tác, không chỉ giám sát giai đoạn nước rút cuối cùng của học sinh mà còn phải quan tâm đến tâm lý của các em, tuy rằng áp lực thi cử là rất lớn, nhưng vẫn cần chú ý đến sức khỏe tâm lý.
Đổng San San đã nhận được giấy báo nhập học của trường đại học, buổi lễ tuyên thệ này cô có tham gia hay không cũng không quan trọng.
Nếu muốn, cô thậm chí không cần phải đến trường nữa, nghỉ hè luôn cũng được.
Nhưng nhà họ Tưởng không phải là nơi cô thích, cho nên cô lựa chọn ở lại trường, tranh thủ thời gian giảng bài cho các bạn.
Giáo viên chủ nhiệm Thái Mẫn rất vui mừng, đã đề cử cô làm người dẫn chương trình trong buổi lễ tuyên thệ. Đổng San San sẽ dẫn dắt mọi người hô khẩu hiệu, đại diện học sinh tiếp thêm động lực, để cho các bạn có tinh thần phấn chấn và quyết tâm thi cử cao độ.
Thái Mẫn cảm thấy đây là một niềm vinh dự, vì thế cũng thuận tiện mời người giám hộ hiện tại của Đổng San San đến.
Điện thoại được kết nối, một giọng nam trung niên cực kỳ trầm ổn, khách sáo xa cách vang lên: "Xin chào."
Thái Mẫn giới thiệu thân phận, sau đó hỏi đây có phải là nhà của Đổng San San hay không.
Triệu Tùng dừng một chút, nhìn Tưởng Trang Hà đang uống rượu trò chuyện rôm rả bên ngoài, hỏi: "Xin hỏi cô có việc gì không ạ?"
Họ hàng của Đổng San San dường như không được thân thiện cho lắm, Thái Mẫn thầm nghĩ, nhưng vẫn nói rõ mục đích cuộc gọi.
Triệu Tùng nghe xong không có phản ứng gì, ông đã nhận quá nhiều cuộc gọi với đủ loại mục đích, luôn ứng phó theo một khuôn mẫu, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình: "Vâng, tôi sẽ chuyển lời cho ông chủ."
Thái Mẫn sững sờ, lòng nhiệt tình muốn trò chuyện giảm đi hơn nửa, vì thế chỉ đơn giản đáp lại một tiếng "vâng" rồi cúp máy. Trong lòng cô không khỏi cảm thán, quả nhiên lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhà họ Đổng tuy phá sản nhưng vẫn còn những người họ hàng giàu có hơn giúp đỡ, quy củ cũng thật rườm rà, gọi điện thoại đến cũng chưa chắc được gặp trực tiếp chủ nhà.
Triệu Tùng đợi Tưởng Trang Hà ngừng nói chuyện thì mới đến nói nhỏ, anh gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Mấy người ở đây đều là bạn lâu năm với Tưởng Trang Hà, có giao tình không bình thường, họ trực tiếp hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tưởng Trang Hà cũng không kiêng dè: "Chuyện ở trường của San San."
"Ồ..." Có người kéo dài ngữ điệu: “Nói mới nhớ, tôi thường xuyên đến nhà cậu nhưng hình như chỉ gặp cô ấy vài lần."
Tưởng Trang Hà nhìn vẻ mặt của người này là biết anh ta đang chế nhạo mình cố ý giấu người đi.
Anh giải thích: "Con bé nhát gan, không thích gặp người lạ." Nói đúng hơn là cô không thích tiếp xúc với những ông chú có khoảng cách thế hệ như bọn họ.
Cặp mắt hoa đào của Viên Kỳ giương lên: "Chúng ta đáng sợ như vậy sao?"
Họ là những vị khách quen chốn ăn chơi, gặp được người cảm thấy hứng thú, chỉ cần mười phút đã tán gẫu tình ý miên man, ngay đêm đó có thể lên giường với nhau.
Mang theo loại khí chất "lão làng" này, họ chỉ cần liếc Đổng San San một cái là đã khiến cô sợ đến mức vội khóa kín cửa, không dám ra ngoài.
Nếu như còn trêu chọc, nói không chừng Đổng San San sẽ tưởng rằng anh nổi hứng, muốn đưa cô cho bạn bè của mình chơi đùa.
Anh cười cười, vẫn nhắc nhở một câu: "Con bé không chịu nổi hù dọa, đừng gây phiền toái cho tôi."
Viên Kỳ bảo anh yên tâm: "Tôi còn không đến mức làm loạn ở nhà cậu." Lại nói, tuổi đã cao, anh ta cũng không làm được chuyện ép buộc người khác.
Tưởng Trang Hà cảm thấy tâm trạng rất tốt, lập tức chuyển chủ đề nói chuyện.
———
Ở buổi lễ tuyên thệ, Tưởng Trang Hà có đến.
Không phải với tư cách người giám hộ tạm thời của Đổng San San, anh dùng thân phận mạnh thường quân quyên tặng học bổng đến xem phong thái và tinh thần của các học sinh.
Thân phận người giám hộ quá mức thiêng liêng, không thích hợp với họ, nếu anh mang theo danh nghĩa này mà tới, chắc chắn người vừa đọc lời tuyên thệ vừa nắm tay giơ lên cao ở trên khán đài sẽ run rẩy lùi bước, làm gì còn khí thế dẫn dắt toàn bộ học sinh cấp ba trên sân vận động hô vang khẩu hiệu hùng hồn.
Anh chỉ đứng từ xa, nhìn đám học sinh nhiệt huyết sôi trào hô vang dưới ánh mặt trời, tất cả đều là những đứa trẻ tỏa sáng rực rỡ.
Mà anh trong lúc vô tình đã mang người sáng nhất trong số đó đi.
Hiệu trưởng thấy Tưởng Trang Hà chăm chú quan sát, hỏi anh có muốn đến gần nhìn thử hay không.
Anh lắc đầu: "Chúng ta đến nơi khác dạo một vòng đi."
Nói rồi anh quay người rời đi trước.
Khoảnh khắc đó, Đổng San San trên khán đài cũng vừa hô xong, lúc ngẩng đầu lên, cô vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của anh.
Bàn tay buông thõng bên người khẽ giật giật.
Buổi tối, lực đa͙σ của anh ở trên giường mạnh mẽ hơn mọi khi, đến mức cổ tử ©υиɠ của cô tê dại.
Hai tay bị ghì chặt ra sau lưng, cô run rẩy theo từng động tác của anh, chỉ dám khẽ gọi: "Tưởng tiên sinh..."
Tưởng Trang Hà đáp lại một tiếng, rút ra một lát, sau đó lật người Đổng San San lại, để cô đối mặt với anh, cuối cùng đặt hai chân của cô lên vai mình.
Toàn bộ phần huyệt nhục ướt át hiện ra trước mắt anh, cửa huyệt mấp máy đóng mở, thủy dịch âm thầm chảy ra. Anh biết rất rõ thứ này tại sao lại chảy ra, nước chảy quá nhiều khiến du͙© vọиɠ của anh càng thêm sôi trào, ©ôи th!t càng thêm cứng rắn dữ tợn.
Anh hôn lên chân cô, tiến vào ŧıểυ huyệt, hung hăng ngăn bịt kín nơi đó, lại hung hăng ra vào.
Cô bị lấp đầy đến mức thét lên thành tiếng, ŧıểυ huyệt cố gắng nuốt lấy cây gậy kia rồi mυ"ŧ chặt, kéo theo sự thô bạo ẩn giấu bên trong anh. Tưởng Trang Hà nhìn chằm chằm đôi môi nhỏ hé mở và chiếc cằm hơi nâng lên của cô, còn cả cần cổ trắng nõn mảnh mai như thiên nga đang ở sát bên miệng mình.
Anh cắn xuống một cái lại một cái, in lên đó dấu vết đỏ thẫm.
Cô kêu lên những tiếng hỗn loạn, giọng điệu vừa mềm mại vừa yêu kiều.
Liên tục kêu, kêu đến khi cổ họng khàn đặc, thủy dịch bên dưới cũng chảy hết, anh mới buông tha cho cô.
Sau đó, giống như vừa trải qua một trận đại chiến, cô mệt mỏi nằm xuống, tay chân dang rộng, liên tục thở dốc, tóc mái sớm đã ướt đẫm mồ hôi, cả người trần trụi cũng không thèm quan tâm.
Không còn rụt rè e lệ như lần đầu tiên, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt toát lên vẻ quyến rũ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại, ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu mỉm cười hỏi: "Mệt không?"
Cô khẽ nhúc nhích, nửa bò nửa quỳ nhào tới, ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào vai anh...
Tưởng Trang Hà dang tay ra, ôm ấp vuốt ve một lát mới bế cô đi tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng đặt vào trong chăn...