Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 50 - C50: Chương 50

Trước Sau

break
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

"Lại đây."

Giọng nói của người đàn ông trầm lạnh, trong lúc xuất thần Lâm Hiểu bỗng cảm giác mình đã trở lại đêm mưa hôm đó.

Ngoài cửa sổ sấm chớp loé lên, cậu bị người đàn ông đè lên sô pha. Giữa hai chân đang mở ra của cậu là dương v*t thô cứng không ngừng đâm vào trong cơ thể, hết lần này đến lần khác nhấn chìm cậu vào những làn sóng kɧoáı ©ảʍ.

Cậu có chút sợ hãi nhìn người đàn ông đối diện đứng trước bàn ăn, mím môi không nói chuyện và cũng không nhúc nhích.

Người đàn ông cũng đang nhìn cậu, thấy Lâm Hiểu không ngoan ngoãn đi tới càng khiến hắn thêm cáu kỉnh.

"Đừng để tôi lặp lại lần thứ ba, lại đây."

Vẻ mặt của Tống Diêm căng thẳng như thể sẽ nổ tung trong giây tiếp theo, hai hàm răng nghiến chặt, một đường quai hàm lạnh lùng và cứng rắn nhếch lên.

Hắn càng nói càng khiến Lâm Hiểu sợ hãi, tim cậu đập cực nhanh, muốn phản kháng lại sợ hắn dễ dàng giết chết mình.

Cậu nhìn người đàn ông bên kia bàn ăn, giọng nói nức nở như muốn khóc.

"Ngài…"

Người đàn ông dường như đã chú ý tới bàn thức ăn phong phú, đôi mắt đỏ như máu nhất thời sửng sốt nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi cảm xúc nôn nao.

Cố nén cơn đau đầu sắp nổ tung, hắn híp mắt ra lệnh: "Cởi quần áo ra."

"Tôi muốn *** cậu."

Lâm Hiểu không cảm thấy nhục nhã trước mệnh lệnh của hắn, cậu chỉ sợ người đàn ông dường như đã mất đi lý trí này.

Cậu cố gắng chuyển hướng sự chú ý của hắn, trên mặt nở nụ cười nói: "Bữa ăn hôm nay hẳn là rất hợp khẩu vị của ngài, ngài có muốn ăn thử không?"

Cậu mỉm cười rất gượng gạo, nhưng đủ khiến người đàn ông khựng lại vài giây.

Hắn dường như đang suy nghĩ về điều này một lúc, nhưng rồi cũng lắc đầu.

Lâm Hiểu bất lực đứng ở nơi đó, cậu cũng không có lý do gì để từ chối yêu cầu của hắn. Hơn nữa, được hắn lợi dụng không phải chính là điều cậu hằng mong ước sao?

Tống Diêm dường như đã đạt đến giới hạn của sự kiên nhẫn, hắn bước tới vài bước nắm lấy eo Lâm Hiểu và ném cậu xuống ghế sô pha.

Lâm Hiểu vẫn còn ám ảnh bởi những gì đã xảy ra trên ghế sofa lần trước, khi ngã xuống ghế sofa cậu lập tức muốn đứng dậy ngay.

Sắc mặt Tống Diêm đã rất khó coi, lồng ngực phập phồng đè nén lửa giận.

"Đừng ép tôi."

Lâm Hiểu bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình, chậm rãi lui về phía sau rồi xoay người bỏ chạy vào trong phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng đóng mở cửa phòng ngủ, vẻ mặt của Tống Diêm vẫn không hề thay đổi. Đôi mắt màu xanh lam đã trở nên đen kịt giống như vực sâu thăm thẳm của đại dương, không ai biết những con quái vật hung ác nào đang trú ngụ ở đó.

Những món ăn được nấu chín cẩn thận đặt trên bàn ăn, Tống Diêm lạnh lùng nhìn, nhưng trước ngực đang dần khoét ra một cái lỗ khiến du͙© vọиɠ tàn bạo mất kiểm soát bên trong lại sắp trào ra ngoài.

Hắn nghĩ, kẻ nói dối.

Ngày thường giả vờ ngoan ngoãn như vậy, còn tưởng chẳng có gan chống trả nhưng bây giờ xem ra hắn vẫn quá khoan dung với cậu.

Lẽ ra ngay từ đầu hắn nên nhốt cậu trong một nhà máy bỏ hoang ở nɠɵạı ô, để cả đời cậu không thể bước ra ngoài. Tại sao lại đưa cậu về nhà cho cậu ăn sung mặc sướиɠ chứ?

Máu trên tay tí tách chảy xuống, trên nền gạch lát màu trắng nở ra một bông hoa máu.

Tống Diêm thờ ơ nhìn những vết thương nhỏ trên tay của mình, vuốt mái tóc hơi ướt.

Thực ra sau khi biết mình đang ở trong trạng thái hưng cảm, hắn đã đi đánh nhau ở chợ đen một hồi.

Hắn đánh mấy trận và thậm chí còn đánh gãy cánh tay của một tên vạm vỡ, nhưng ngay cả điều này cũng không thể tiêu diệt nỗi lo lắng ngày càng gia tăng trong lòng. Dường như việc biện pháp này không còn kiềm nén được cảm xúc mãnh liệt của hắn, mà ngược lại càng khiến hắn cảm thấy trống rỗng và lo lắng.

Sau khi rời đi, một mình hắn đứng trên đường phố tấp nập người qua lại, nhìn hàng vạn ngôi nhà lên đèn mà trong đầu chợt lóe lên một bóng người.

Phải, chính là cậu!

Banh chân ra, ** cậu, làm cậu khóc, làm cậu đau!

Bắn vào tử ©υиɠ của cậu, và hắn sẽ được giải thoát.

Trong lòng có một giọng nói nói cho hắn biết điều này, hắn đột nhiên có được mục tiêu để kiềm chế cơn cuồng bạo trong lòng.



Nhưng bây giờ...

Tống Diêm từ từ mở mắt ra, hốc mắt sâu thẳm khiến vẻ mặt hắn càng thêm thần bí.

Nếu đồ vật được nhặt về không vâng lời, hắn cũng không ngại dạy cậu biết ngoan ngoãn là thế nào. Bước chân của hắn nhẹ nhàng nện xuống tấm gạch men, trên chân dính đầy máu, từng giọt từng giọt lan đến cửa phòng ngủ của Lâm Hiểu.

Lúc này cửa phòng ngủ đóng chặt đột nhiên mở ra, Tống Diêm va phải Lâm Hiểu đang vội vàng đi ra ngoài.

Bộ ngực rắn chắc của người đàn ông đập vào mặt khiến Lâm Hiểu đau điếng, cậu nhìn người đàn ông trước mặt mình với ánh mắt khó hiểu xen lẫn ngại ngùng.

"Ngài... ngài định làm chuyện đó với tôi ở đây sao?"

Người đàn ông nhìn cậu thật sâu, nắm chặt lòng bàn tay ở nơi cậu không thể nhìn thấy.

Cái cổ mảnh khảnh có thể vặn gãy bằng một tay, đổ vật ngỗ nghịch này phải được dạy cho một bài học nhớ đời.

Lâm Hiểu thấp giọng nói: "Tôi vừa đi lấy bao cao su..."

Tống Diêm sửng sốt.

Cậu vẫn còn đang nói: "Lần trước không phải nói sẽ đeo bao cao su sao..."

Lâm Hiểu càng nói càng nhỏ, trong tay cầm mấy cái bao cao su vừa mới lấy ra mà mặt đỏ bừng.

Xin lỗi vì đã lừa gạt hắn, thật ra cậu cũng không biết dùng bao cao su, vừa rồi cuống quít mở gói rồi vụng về cầm sách hướng dẫn nhìn hồi lâu mới biết cách sử dụng.

Tống Diêm nhìn chằm chằm vào mái tóc của cậu, và từ từ thả lỏng đôi tay đang nắm chặt tay cậu ra.

Nhưng một giây sau Lâm Hiểu đã bị hắn bế lên, cậu nhìn cánh cửa càng lúc càng xa sau lưng bỗng cảm thấy có chút choáng váng.

Không làm trong phòng sao?

Người đàn ông dường như không muốn giải thích với cậu, hắn bế cậu đến bàn ăn ngồi xuống.

Lâm Hiểu hoảng sợ đến nỗi muốn quỳ xuống đất, "Ngài, chỗ này có đồ ăn đã nấu..."

Nhưng mà người đàn ông cũng không thèm nhìn lấy một cái, hắn vung tay đẩy toàn bộ đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng xuống đất. Lâm Hiểu kinh ngạc đến quên cả nói, ngơ ngác nhìn bát đĩa vỡ và cơm canh vương vãi trên sàn.

Ngón tay cậu hơi lạnh, không phản ứng gì cả.

"Trước…"

Cậu theo bản năng muốn gọi hắn nhưng lại bị hắn đẩy lên bàn, sau đó phía dưới cảm thấy lạnh toát vì hai chân bị thô bạo banh ra.

"Á……"

Cậu hoảng sợ hét lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và hung ác của hắn thì mọi hành động vùng vẫy lẫn tiếng kêu đều bị chặn lại trong cổ họng.

Trên đầu là có một ngọn sáng chói, phía sau lưng là chiếc bàn ăn lạnh lẽo và cứng rắn. Cậu đang nằm trên chiếc bàn ăn mà mấy giây trước còn bày đầy thức ăn, hai chân bị tách ra chỉ để hắn hưởng dụng.

Tống Diêm nhìn xuống cậu, dùng hai tay nắm lấy cổ chân kéo hai chân của Lâm Hiểu ra xa hơn để hoa huy*t lộ ra nhiều hơn.

Bởi vì chủ nhân căng thẳng nên hoa huy*t cũng run rẩy mấp máy, hoa huy*t vẫn còn quá non nớt mặc dù đã bị hắn *** vẫn khít chặt như cũ, ngón tay đút vào sẽ lập tức quấn chặt lấy không chịu buông.

Người đàn ông đút những ngón tay chai sạn của mình vào trong hoa huy*t, cảm nhận sự mềm mại và ẩm ướt bên trong mà cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Ngón tay đâm vào rút ra, nhanh chóng phát ra tiếng nước trong hoa huy*t.

"Ah ưm..."

Lâm Hiểu không chịu nổi nên cất tiếng rêи ɾỉ, ngón tay của người đàn ông có vết chai sần sùi mỗi lần lướt qua hoa huy*t non nớt đều mang đến cho cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, âm vật nhạy cảm vô tình bị cọ trúng khiến cậu đau đến mềm nhũn cả thắt lưng.

Ngón tay chuyển động càng lúc càng nhanh, hắn lại đút thêm một ngón tay vào làm Lâm Hiểu cau mày hừ một tiếng. Sau khi đút hai ngón tay vào một hồi, hắn có vẻ vẫn chưa hài lòng nên rất nhanh lại đút thêm ngón tay thứ ba vào.

Lâm Hiểu kêu lên một tiếng ngắn ngủi, trong mắt tràn đầy nước mắt, cắn chặt môi dù có đau đớn cũng không dám kêu lên.

Tiếng nước nhớp nháp dưới thân không ngừng vang lên, khiến Lâm Hiểu khó có thể tin rằng đó là âm thanh phát ra từ cơ thể của mình.

Ba ngón tay đút vào trong hoa huy*t khít chặt, thỉnh thoảng hắn dùng ngón tay căng hoa huy*t ra thành một động nhỏ.

"Ưh a..."

Lâm Hiểu vẫn không thể ngừng khóc, giọng nói giống như con mèo kêu làm người đàn ông nghe thấy chợt bất giác trở nên cáu kỉnh hơn một chút.



Đừng để cậu phát ra âm thanh thì hơn.

dương v*t thô to nảy ra khỏi quần, Lâm Hiểu cảm nhận được một luồng nhiệt từ mông truyền đến khi quy đầu to lớn áp sát vào hoa huy*t.

Cậu bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, đột nhiên vặn mông giãy giụa rồi nâng đồ vật trong tay lên.

"Ngài... bao cao su, bao cao su..."

Người đàn ông nheo mắt lại để kiềm nén ham muốn trực tiếp nhấp dương v*t vào cơ thể Lâm Hiểu, nhìn cậu vụng về đeo bao cao su vào dương v*t rồi nhẹ nhàng cuộn xuống.

Sự đụng chạm mềm mại giống như một chiếc lông vũ lướt qua khiến đôi mắt của người đàn ông đỏ hơn bao giờ hết.

Ngay khi đeo bao cao su xong hắn nhanh chóng kéo chân của Lâm Hiểu, đâm lút cán dương v*t của mình vào hoa huy*t đã ướt át một cách không thương tiếc.

"Ah!"

Lâm Hiểu hoảng sợ kêu lên, dương v*t đâm vào quá sâu đi thẳng vào cổ tử ©υиɠ khiến cậu đau đến nhíu mày.

"Á... Ha... Ngài nhẹ một chút..."

Người đàn ông vẫn không thèm để ý, hắn kéo chân Lâm Hiểu và bắt đầu nắc vào hoa huy*t nóng ẩm.

Từng lớp từng lớp thịt mềm quấn quýt co bóp khiến hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ vì hắn muốn nữa, nữa...

Bạch, bạch, bạch...

"A... Ưm... ừm..."

Bị người đàn ông đâm vào từ chính diệ không còn nơi để trốn tránh, cậu cắn môi không nhịn được phát ra một tiếng kêu nức nở. Mỗi lần cậu khóc lóc kêu hắn làm nhẹ một chút, người đàn ông sẽ banh chân cậu ra một cách tàn nhẫn hơn và nhấp vào thật sâu.

Nửa trên của dương v*t gân guốc được bao bọc trong chiếc bao cao su, rõ ràng chiếc bao có kích thước quá nhỏ mà chiều dài lại rất ngắn bó chặt lấy dương v*t khiến hắn cảm thấy gò bó khó chịu.

Đặc biệt là khi tiến vào hoa huy*t hắn chỉ cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, chứ không thể ngâm mình trong dịch dính khiến tìиɧ ɖu͙© cũng có chút nhàm chán.

Không có cảm giác, chỗ kết hợp duy nhất bị ngăn cách làm mất đi cảm giác chân thực. Nghĩ vậy hắn rút ra khỏi hoa huy*t rồi cởi bỏ bao cao su ra, Lâm Hiểu còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhấp dương v*t vào trong hoa huy*t một lần nữa.

Ngay lập tức dương v*t được bao bọc trong hoa huy*t trơn dính, thịt non mềm mại siết chặt lấy hắn.

Tống Diêm vuốt mái tóc xõa xuống trán, nhìn vào nơi hai người kết hợp với nhau bằng đôi mắt đỏ hoe, dương v*t hung dữ ướt đẫm đâm vào giữa hoa huy*t.

Nên là thế này.

Không nên có bất kỳ ngăn cách nào.

Tống Diêm đâm vào thật sâu, dễ dàng mở ra cổ tử ©υиɠ mềm mại chạm đến nơi bí mật ấm áp.

"Ah... Hức... Ngài nhẹ một chút..."

Lâm Hiểu vẫn đang khóc thút thít xin tha, những ngón tay của cậu nắm chặt mép bàn, nhưng mỗi một cú thúc mãnh liệt của người đàn ông đều cơ thể cậu run rẩy.

dương v*t vùi trong tử ©υиɠ ấm áp không chịu ra ngoài, ở tư thế này hắn bắt đầu *** vào tử ©υиɠ chật chẽ của cậu.

"Ahhh..."

Lâm Hiểu không chịu nổi bật khóc, không kìm được giơ tay nắm chặt cánh tay hắn, một làn sóng kɧoáı ©ảʍ chưa từng có ập đến khiến cậu không biết nên khóc thút thít hay phải rêи ɾỉ.

Bàn ăn bị người đàn ông đâm đến nỗi dời ra ngoài, đồ vật rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang chói ăn và đèn ăn bắt đầu lay động.

"A...đừng...đừng...uh..."

"Ngài... chậm lại, chậm lại... Ưmm... Tôi không thể chịu đựng được nữa..."

kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt gần như trong nháy mắt đưa Lâm Hiểu lên đỉnh, cậu hét lớn một tiếng rồi ưỡn eo bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng nhạt lên trước ngực hắn.

Đồng thời hoa huy*t của cậu cũng bắt đầu co rút và siết chặt hơn, thôi thúc dương v*t của người đàn ông thâm nhập sâu hơn.

Hắn hung hăng nhấp hông vùi sâu vào trong tử ©υиɠ nhỏ nhắn.

Một dòng nhiệt nóng lan ra ở bụng dưới, Lâm Hiểu nức nở đón nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, hoa huy*t bị trứng dái của hắn cọ xát đến nỗi yếu ớt run rẩy.

Cậu nhìn ngọn đèn trên đầu, chìm đắm trong suy nghĩ.

Hắn lại bắn vào trong nữa sao?

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc