Chiếm Hữu Cực Độ

Chương 51 - C51: Chương 51

Trước Sau

break
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Giữa hai chân đang banh rộng là hoa huy*t đã bị ** rất lâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh chảy ra nhiễu giọt xuống bàn, một phần còn lại chảy xuống nền gạch trắng trông rất nhớp nháp và dâm dục.

Đôi chân mảnh khảnh yếu ớt buông thõng xuống, trên chân vẫn còn in rõ những vết véo. Lâm Hiểu sững sờ nhìn trần nhà, cảm thấy bụng dưới hơi trướng đau, chất lỏng nóng hổi trong hoa huy*t dần trở nên lạnh lẽo khiến cậu run lên vì khó chịu.

Cậu cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, cơ thể sau khi đạt cực khoái mềm nhũn đến nỗi nhấc ngón tay lên cũng khó khăn, toàn thân yếu đuối trông giống như đã bị người đàn ông ** hỏng.

Cậu rất muốn ngủ.

Lâm Hiểu chớp chớp đôi mắt ướt át, mí mắt nặng trĩu nhắm lại mấy lần nhưng vẫn nhớ tới đống hỗn độn dưới đất nên cố gắng đứng dậy khỏi bàn ăn.

Người đàn ông nhắm mắt ngồi trên ghế sô pha, quần áo đã cởi lộ ra thân hình vạm vỡ, trên vai vẫn còn vết sẹo mờ nhạt.

Hai chân Lâm Hiểu vừa chạm đất liền mềm nhũn, cậu lảo đảo một phen rồi mới vịn được vào góc bàn. Cậu cảm thấy đôi chân vô cùng đau nhức, mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữa hai chân cũng bắt đầu điên cuồng chảy xuống, cậu cố lấy tay lau đi nhưng làm kiểu gì cũng không thể lau sạch.

Lại bẩn.

Trong lòng cậu nghĩ như vậy, sau đó ngẩng đầu nhìn đống hỗn độn trên mặt đất toàn là bát đĩa vỡ vụn cùng với đồ ăn dầu mỡ nguội lạnh.

Cậu siết chặt bàn tay đang giữ cạnh bàn, đột nhiên cảm thấy tức ngực.

Lâm Hiểu theo bản năng mím môi, đúng lúc trên khóe môi có một vết thương do bị hắn cắn nên cậu lại cảm thấy đau nhói. Cậu liếʍ hết máu từ vết thương, trong lòng xuất hiện một cảm xúc thật khó tả.

Phải mất một thời gian mới bình tĩnh lại...

Nhưng nỗi tủi thân vô cớ vẫn chiếm đầy trái tim, những giọt nước mắt không thể ngăn được lại có xu hướng rơi xuống ồ ạt. Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xổm xuống với đôi chân run rẩy và bắt đầu thu dọn đồ bẩn trên mặt đất.

Đầu gối trần trực tiếp quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, một cái lạnh thấu xương.

Cậu đang mong chờ điều gì?

Cậu mau quên quá, nếm được chút ngọt ngào là lại quên hết mọi thứ.

Lâm Hiểu cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, nhưng vẫn không thể ngăn tầm nhìn của mình dần mờ đi.

"Không cần dọn." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh, Lâm Hiểu sửng sốt khi nhận ra nước mắt nóng bỏng đã trào ra, cậu lập tức hoảng hốt dùng mu bàn tay lau đi.

"Ngài, ngài có muốn ăn gì không, tôi..."

"Không cần." Hắn lạnh lùng từ chối, "Cậu không cần thu dọn, trở về đi."

Tống Diêm mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu vẫn chưa dịu đi nhưng sự điên cuồng vừa rồi đã biến mất.

Khi đôi mắt sâu thẳm kia nhìn sang, Lâm Hiểu vô cớ co rụt người lại và cụp mắt xuống, cố hết sức che đi phần thân dưới đang có tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn chảy ra. Nhưng hiển nhiên cậu có cố gắng che đậy cơ thể trần trụi của mình thế nào cũng không thể trốn khỏi cái nhìn của hắn.

"Tôi dọn dẹp được..."

Người đàn ông thích sạch sẽ, cậu nên dọn dẹp càng sớm càng tốt và đừng chọc giận hắn.

"Về phòng đi."

Giọng điệu của Tống Diêm đột nhiên trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn, toát ra cảm giác ra lệnh mãnh liệt. Lâm Hiểu không khỏi rùng mình và càng không dám thở mạnh.

Cậu đặt mảnh vỡ đang cầm xuống, sắc mặt tái nhợt đứng dậy, trong lòng vẫn còn hoảng hốt nghĩ vừa rồi mình đã làm sai chuyện gì khiến hắn tức giận sao?

Cơ thể nhỏ gầy đầy dấu vết của tìиɧ ɖu͙©, Tống Diêm chỉ cần nhìn một cái thì ham muốn lại trỗi dậy.



Đặc biệt là thứ không ngừng chảy xuống giữa đôi chân thẳng tắp đó. Chỉ cần nghĩ đến việc thứ đó là bằng chứng hắn đã chiếm hữu cậu thì Tống Diêm lại không khỏi kích động, du͙© vọиɠ còn chưa tiêu tan trong lồng ngực dường như lại trỗi lên.

Xé nát cậu.

Làm cậu không khóc nổi.

Những cảm xúc u ám đang dần lớn lên khiến hắn ngày càng trở nên mất trí.

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, khó chịu nhắm mắt lại và không nhìn cậu nữa.

"Trở về đi." Hắn lạnh lùng khiển trách, "Tôi không kêu thì cậu không được đi ra."

Lâm Hiểu bị tiếng quát nghiêm khắc của người đàn ông làm cho giật mình nên vẫn hoảng sợ đứng đó, bờ vai gầy gò có thể bị một bàn tay bóp nát, hai mắt run rẩy như thể giây tiếp theo sẽ bật khóc.

Lâm Hiểu sợ hãi lùi lại hai bước, cậu nhặt quần áo rách bươm dưới chân lên, vội vàng quấn quanh người rồi chạy ngay về phòng mà không quay đầu lại.

Khi cửa phòng ngủ đóng lại, Tống Diêm nhắm mắt rồi thở ra một hơi nặng nhọc.

Lâm Hiểu trốn trong phòng, phần thân dưới khó chịu không ngừng nhắc nhở cậu phải đi tắm rửa nhưng vấn đề là cậu lại không dám bước ra khỏi phòng.

Trạng thái của người đàn ông làm cậu sợ hãi.

Lần đầu tiên cậu hối hận với quyết định bốc đồng của mình, xem ra hiến thân cũng rất mạo hiểm, chí ít hiện tại cậu đã mấy lần suýt bị chơi chết dưới thân hắn rồi.

Khi bị hắn đè trên bàn ăn cậu nhận ra rằng có lẽ trong mắt hắn thì cậu cũng chỉ như một đối tượng để thỏa mãn du͙© vọиɠ bất cứ lúc nào, nói cậu là một nô lệ tìиɧ ɖu͙© chắc cũng không ngoa.

Thật là một từ ngữ dâm dục đáng xấu hổ.

Lâm Hiểu co ro trong góc, cuộn mình trong chăn và ôm chặt lấy cơ thể như thể đây là cách duy nhất để giữ hơi ấm cuối cùng của bản thân.

Rõ ràng khi bị dương v*t đâm vào trong cơ thể người cậu nóng bừng, ngay cả hô hấp cũng nóng bỏng. Nhưng hiện tại hơi ấm đó biến mất quá nhanh, trong màn đêm yên tĩnh này cậu lại cơ thể cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Cậu nhắm mắt lại, nằm cuộn tròn trong một góc và rơi vào giấc ngủ sâu.

***

Trong lòng Lâm Hiểu luôn nghĩ rằng một kẻ giết người tàn nhẫn như Tống Diêm sẽ không có bạn bè, nhưng ngày hôm sau cậu bỗng nhìn thấy một người đàn ông tự xưng là bạn của hắn.

Người đàn ông cười lên trông rất thân thiện làm Lâm Hiểu không khỏi buông lỏng cảnh giác, nhưng cậu vẫn khóa chặt cửa chỉ mở ra một khe hở nhỏ nhìn chằm chằm vào y và hỏi.

"Có gì không ạ?"

Người đàn ông bất đắc dĩ mỉm cười: "Tôi chỉ muốn cậu có muốn ăn chút gì không?"

Lâm Hiểu mím môi, thấp giọng nói: "Ngài ấy không cho tôi đi ra ngoài..."

Vẻ mặt của người đàn ông đột nhiên trở nên hơi kỳ quái, "Ngài nào?"

Y lẩm bẩm điều gì đó trong miệng rồi nói: "Không sao đâu, Tống Diêm đang ngủ rồi, cậu ra ngoài ăn cũng không sao."

Nhưng Lâm Hiểu nhất quyết từ chối, cậu co rúm lại sau cánh cửa và giọng nói cũng dần nhỏ hơn.

"Ngài ấy nói tôi phải nghe lời."

Khóe miệng Đỗ Duẫn giật giật, nhìn cái đầu nhỏ ló ra sau cánh cửa mà trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Tên đàn ông lạnh lùng vô vị kia không biết kiếm đâu ra một thiếu niên ngoan ngoãn như vậy, nói câu nào câu đó toàn gọi ngài, khiến y nghi ngờ những việc làm vô nhân đa͙σ trước đây đều là do hắn cố tình giả bộ.

Rõ ràng biết chơi dữ lắm.



Lâm Hiểu không chịu ra ngoài nên Đỗ Duẫn chỉ còn cách đưa thức ăn vào phòng cho cậu, khi đưa đồ y nhìn thấy một vết bầm tím trên cổ tay Lâm Hiểu bèn nhướng mày.

Lâm Hiểu không chú ý tới ánh mắt trầm tư của y, cúi đầu thấp giọng hỏi: "...Ngài ấy sao rồi?"

Đỗ Duẫn ừ một tiếng, "Không sao, bệnh cũ thôi."

Bệnh hưng cảm ấy mà, trút ra hết là xong.

Nhưng rõ ràng thiếu niên nhỏ bé tội nghiệp này đã trở thành đối tượng để Tống Diêm trút bỏ, nhìn thân hình gầy gò của cậu và chiếc bàn bừa bộn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà y thấy vào buổi sáng...

Y không biết rõ du͙© vọиɠ của Tống Diêm lớn đến mức nào, nhưng y vẫn mơ hồ đoán được nhất định sẽ rất khủng khiếp. Dù sao ngay cả y cũng không thể áp chế được tên đó khi hắn phát điên, huống chi là thiếu niên nhỏ bé phải chịu đựng tất cả sự cuồng bạo của hắn.

Với thân hình gầy yếu và nhỏ bé chỉ cao ngang ngực y, không biết thiếu niên này có thể trụ được bao lâu.

Đỗ Duẫn là một trong số ít bạn bè của Tống Diêm, nói là bạn bè cũng không đúng vì dù sao thân phận cũng không cho phép bọn họ có quan hệ thân thiết hơn, đặc biệt là đối với một kẻ khác thường nhưng có năng lực xuất chúng và không cần bạn bè đồng hành như Tống Diêm.

Nhưng hiển nhiên hai người là cộng sự rất ăn ý, những lúc cần một nhóm để hoàn thành nhiệm vụ nào đó thì họ sẽ bắt tay hợp tác, kể từ sau vài lần hợp tác y và Tống Diêm đã trở nên thân thiết hơn.

Và y cũng dần nhận ra rằng người đàn ông có vẻ ngoài cứng cỏi, lạnh lùng tưởng như không biết đau này đang mắc chứng bệnh hưng cảm rất nặng.

Theo nghĩa đen, tức giận và bạo lực, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa một con dã thú bên trong.

Một lần nọ Đỗ Duẫn may mắn được chứng kiến ​​​​Tống Diêm bùng phát cơn hưng cảm. Hắn đi đánh nhau với một người đàn ông cao hai mét, toàn bộ răng của người kia bị gãy hết, xương mặt hóp lại và tay chân đều bị gãy ở các mức độ khác nhau. Cảnh tượng đó khiến y vĩnh viễn không thể nào quên, bây giờ nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Một sát thủ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái mất lý trí, mặc dù có sức mạnh bùng nổ nhưng đồng thời cũng có vô số khuyết điểm, đối với Tống Diêm mà nói đây chắc chắn là một khuyết điểm trí mạng.

Tống Diêm thường xuyên đến đấu trường quyền anh để trút bỏ cơn cuồng bạo của hắn, tính tình hắn vốn dĩ tàn nhẫn nên nhiều người không chú ý đến sự khác thường. Chỉ có Đỗ Duẫn biết bí mật này, nhưng cũng vì Tống Diêm đã từng cứu mạng y nên y sẵn sàng giữ bí mật cho hắn.

Bao gồm cả thiếu niên có vẻ ngoan ngoãn trước mặt này, mặc dù cậu đã nhìn thấy bộ dạng cuồng bạo của Tống Diêm nhưng y vẫn không thể nói ra được.

Biết đâu cậu sẽ lợi dụng khuyết điểm này chứ?

Suy cho cùng, chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra trước đây.

Đỗ Duẫn nhìn vẻ mặt lo sợ của Lâm Hiểu nên nhẹ nhàng cười nói: "Tống Diêm đang nghỉ ngơi rồi, nếu cậu rảnh thì lát nữa nấu chút gì ăn đi."

Y nhún vai bất lực, "Tôi không biết nấu ăn đâu."

Lâm Hiểu do dự một lúc nhưng rồi cũng dao động sau nhiều lần thuyết phục của người đàn ông. Trước khi đi ra ngoài, cậu đứng sau cánh cửa và thì thầm với y: "Tôi có một yêu cầu nữa..."

Đỗ Duẫn cười nói: "Nói cho tôi biết, xem tôi có thể làm được không."

Lâm Hiểu cúi đầu, vành tai có chút ửng đỏ.

"Tôi muốn nhờ anh mua giùm một hộp thuốc tránh thai."

Đỗ Duẫn không khỏi hoang mang, nếu không phải trong lúc làm nhiệm vụ y có thể nghe thấy tiếng bước chân cách xa hai mươi mét, thì chắc hẳn bây giờ y sẽ tự hỏi lỗ tai của mình có bị vấn đề gì không.

"Thuốc tránh thai?"

Y lại nhìn thiếu niên nấp sau cánh cửa một cách lạ lùng. Nhưng Lâm Hiểu không nói nữa, chỉ nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chỉ còn lại Đỗ Duẫn ngơ ngác đứng trước cánh cửa đóng chặt.

Có phải là thuốc tránh thai mà y đang nghĩ đến không?

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc