Lâm Hiểu không được đi học nên không thể đọc được nhiều chữ, may mắn là hắn chưa mua cuốn sách nấu ăn nếu không cậu chắc chắn sẽ khóc thét vì không thể đọc được mất.
Dẫu vậy, Lâm Hiểu đang cầm ipad vẫn chưa biết cách tìm kiếm từ khóa cũng đã bắt đầu toát mồ hôi hột.
Khó khăn lắm cậu mới tìm được một đoạn video, cậu xem rất lâu vì bị choáng ngợp trước kỹ năng dùng dao điêu luyện của đầu bếp, cuối cùng cậu đành phải từ bỏ việc học nấu những món ăn cao cấp để bắt đầu từ những món đơn giản hơn.
Cậu không phải là một đứa trẻ thông minh nhưng cậu có một sự kiên trì mà các bạn cùng trang lứa không có, vì đạt được mục tiêu cậu sẽ không ngừng tiến về phía trước.
Cậu đã xem đi xem lại một video nấu ăn cực kỳ đơn giản, thầm nhẩm lại các bước trong đầu không biết bao nhiêu lần, cho đến khi đã thuộc lòng công thức thì cậu mới bắt tay vào thực hiện.
Cậu không muốn lãng phí đồ ăn, bởi nếu không có đồ thì hắn lại phải đi ra ngoài mua nên cậu không muốn gây phiền toái cho hắn. Nhưng dù vậy khi bắt tay vào làm cậu vẫn có chút bối rối, đôi khi là quên thêm muối hoặc là đổ quá nhiều xì dầu.
Sau khi thấp thỏm đặt thành phẩm lên bàn, Lâm Hiểu sắp xếp bát đũa và định rủ hắn xuống ăn. Có bàn ăn này, căn phòng lạnh lẽo dường như cũng có thêm vài phần ấm cúng hơn.
Tống Diêm đang sắp xếp đồ đạc trong căn phòng, hắn theo bản năng quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân.
Thiếu niên khoác lên mình bộ quần áo sạch sẽ và mới tinh, đang đứng trước ở cửa do dự nói: "Tôi nấu cơm xong rồi."
Dường như sợ người đàn ông không nghe thấy nên cậu lớn giọng nói lại: "Thưa ngài, đến giờ ăn rồi."
Tống Diêm đáp lại bằng một giọng trầm trong khi quay lưng về phía cậu.
Lâm Hiểu cẩn thận nhìn bóng lưng của người đàn ông, cậu vẫn nhớ rõ hắn đã nói cậu không được bước chân vào căn phòng này nên cậu luôn tuân thủ quy tắc và thậm chí còn chưa bao giờ bước qua khung cửa.
Ánh mắt cậu vô tình nhìn thoáng qua chiếc hộp nhỏ trong tay người đàn ông, nắp hộp được mở ra nên từ đây có thể mơ hồ nhìn thấy những vật dụng bên trong.
Khung ảnh, ly nước, vở, thẻ, ống nhòm,...
Lâm Hiểu chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Vết thương đau nhức trên cổ tay nhắc nhở cậu tầm quan trọng của chiếc hộp đối với hắn, cậu càng không dám nhìn thêm vì sợ hắn cảm thấy bị xúc phạm.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Bây giờ mới nhìn thêm vài giây mà cậu đã sợ hắn sẽ để lại dấu vết trên bàn tay khác của mình, thế nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng nghĩ về nó.
Người được hắn đối xử như vậy sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ?
***
Người đàn ông không ăn nhiều lắm, Lâm Hiểu vừa nhai cơm vừa sợ hắn ăn không thấy ngon.
Tống Diêm đặt bát đũa xuống, dựa vào lưng ghế nhìn cậu.
"Có gì không?"
Lâm Hiểu sửng sốt rồi vội vàng lắc đầu.
Tống Diêm nhìn bàn cơm phong phú hơn bao giờ hết, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ghi ra hết những nguyên liệu cậu cần, có thời gian tôi sẽ kêu người mang đến."
Lâm Hiểu chớp mắt, khuôn mặt hơi nóng lên.
"Nhưng... tôi không biết đọc."
Nói xong cậu cúi đầu xuống, lúc cởi quần áo đứng trước mặt hắn cũng không khiến cậu cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Tống Diêm nhướng mày, lần đầu tiên lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thật khó để tưởng tượng rằng dưới một hệ thống xã hội phát triển như hiện nay vẫn có những người không biết chữ.Lâm Hiểu cúi đầu rồi ấp úng nói: "Tôi chỉ biết một chút, có thể nhận ra những chữ thường dùng nhưng mấy cái còn lại..."
Càng nói giọng cậu càng nhỏ hơn, thậm chí trong lúc nói chuyện còn không dám ngẩng đầu lên.
Tống Diêm không nói gì, nhưng đến chiều đã mua cho cậu một cuốn từ điển Tân Hoa.
"Tự học."
May mắn là Lâm Hiểu có một chiếc ipad, vì vậy cậu có thể nghe cách phát âm các ký tự và xem thêm các video hướng dẫn.
Cuộc sống của cậu bắt đầu bận rộn hơn, nɠɵạı trừ dọn dẹp và nấu ăn thì mỗi ngày cậu còn phải học thêm chữ Hán. Tự học thực sự là một việc khó khăn, đặc biệt là đối với người chưa bao giờ học bính âm như Lâm Hiểu, dù khó như lên trời nhưng cậu lại cảm thấy tràn đầy hứng thú.
Lâm Hiểu nhớ về cuốn truyện cổ tích rách tươm trong nhà đã được cậu trân trọng rất lâu, cũng chính bởi vì không biết nhiều chữ nên lần nào cậu cũng chỉ đành tiếc nuối cất đi. Nếu biết chữ sau này cậu sẽ có thể đọc được nhiều sách! Mặc dù có lẽ sẽ không có cơ hội này trong tương lai.
Với cậu, học là một chuyện vô cùng thiêng liêng.
Dường như chỉ cần cầm sách lên học thì ngay cả tâm hồn cũng thăng hoa, trong sạch không tỳ vết. Đó là cuộc sống ở một thế giới khác, hoàn toàn khác với cuộc sống mà cậu đã phải trải qua từ khi còn nhỏ.
Cậu luôn ngưỡng mộ với các bạn học sinh trong trường, mỗi lần tan học cậu đều ngồi xổm bên đường nhìn những nhóm học sinh trong bộ đồng phục chỉnh tề đi lướt qua mình.
Bọn họ gọn gàng đến mức các móng tay cũng sẽ, đôi tay của bọn họ được dùng để cầm sách. Còn cậu chỉ biết trưng ra ánh mắt ghen tị rồi nhặt bút chì, tẩy và giấy nháp mà họ vứt trên đường.
Có người nói với cậu rằng học tập có ích lợi gì chứ? Không có tiền và có lẽ cũng chẳng nhất thiết sẽ kiếm được tiền trong tương lai.
Người ấy còn nói: Nhìn thằng kia xem, vất vả đậu đại học xong lại bị bạn bè dạy hư. Vay nhiều tiền đến nỗi không thể trả được, kết quả bị đánh đến mức không dám bước chân ra khỏi nhà.
Nhưng Lâm Hiểu thầm phản bác trong lòng, không, không phải vậy.
Với cậu thì việc đến trường không phải để học kiến thức, mà thể hiện một thân phận mới khác biệt với mọi người trong con hẻm.
Một cuộc sống mới mẻ và sạch sẽ.
***
Lâm Hiểu tự học chữ Hán đã có tiến bộ rất rõ ràng, ít nhất cậu đã có thể tự tìm kiếm công thức mình muốn làm trên ipad một cách thành thạo.
Gần đây cậu như trở thành một con người khác, có đôi khi mặc bộ quần áo sạch sẽ rồi nhìn vào trong gương cũng cảm thấy bản thân đã thay đổi. Đó là khí chất tỏa ra từ trong ra ngoài, không ngoa khi nói cậu đã được tái sinh thành một con người mới.
Cậu lấy cuốn vở và cây bút mà người đàn ông đưa cho rồi viết những nguyên liệu mình cần, hiện tại cậu đã có thể cầm bút và viết những gì mình muốn. Mặc dù vẫn còn một chút lạ lẫm, nhưng cậu tin mình sẽ viết tốt nếu luyện tập nhiều hơn.
Tiếng đóng mở cửa từ phòng khách vang lên, Lâm Hiểu thầm nghĩ chắc hắn về rồi.
Khi cậu bước ra khỏi phòng ngủ lập tức nhìn thấy người đàn ông đang cầm một chiếc túi lớn màu đen trông rất nặng, khi hắn đặt nó lên bàn phát ra một tiếng vang khá lớn.
Cậu ngơ ngác nhìn cái túi lớn, thấy sắc mặt hắn có vẻ không được tốt lắm nên cậu âm thầm nuốt xuống nước bọt.
"Ngài…"
Tống Diêm liếc nhìn cậu và nói: "Lấy đồ bên trong ra kiểm tra đi."
Lâm Hiểu ngơ ngẩn, hai tay run run đứng tại chỗ không dám động đậy.
Người đàn ông nhìn cậu một cái, "Mau lên."
Lâm Hiểu chỉ đành bước về phía trước, từ từ mở chiếc túi màu đen bằng đôi tay run rẩy.
Cậu không thấy mấy đoạn tay chân bị cắt rời như đã tưởng tượng, chỉ thấy trong chiếc túi chứa đầy tiền mặt, những tờ tiền đỏ nằm lặng lẽ trong túi được xếp thành từng bó.
Đôi mắt của Lâm Hiểu mở to và hơi thở của bỗng trở nên dồn dập.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, cúi đầu châm một điếu thuốc mà không thèm nhìn cậu, trầm giọng đáp lại.
Lâm Hiểu tội nghiệp mới bắt đầu học chữ Hán không được bao lâu, vậy mà đã phải phải sử dụng vốn kỹ năng tính toán ít ỏi của mình để đếm tiền.
Tay cậu run run khi đếm tiền, nhưng may mà tiền đã được xếp thành từng cọc nên cậu chỉ cần đếm xem có bao nhiêu cọc và bao nhiêu tờ tiền trong một cọc là được.
Chiếc bàn nhỏ nhanh chóng bị Lâm Hiểu lấp đầy, cậu vừa đếm vừa kìm nén nỗi lo sợ trong lòng.
Rất nhiều tiền...
Cậu chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trong đời.
Lúc đếm xong tay Lâm Hiểu đã cảm thấy tê dại, cậu lắc cổ tay sau đó viết một con số xiêu vẹo lên cuốn sổ bên cạnh.
"Thưa ngài, đã đếm xong rồi."
Lâm Hiểu cẩn thận đưa cuốn sổ cho người đàn ông, tổng cộng là ba triệu.
Khi tính ra con số này cậu còn nghĩ mình tính sai rồi, nhưng khi tỉ mỉ đếm lại mới phát hiện thật sự là ba triệu.
Có bao nhiêu người cả đời này không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng hắn lại có thể lập tức kiếm được một số tiền rất lớn, điều này khiến Lâm Hiểu thầm tự hỏi sát thủ thực sự là một nghề rất béo bở sao?
Tống Diêm im lặng nhìn cuốn sổ mà Lâm Hiểu đưa qua, trang giấy được bao phủ bởi các thanh dọc, mỗi năm thanh dọc là một nhóm, mỗi hình vẽ chiếm hết một trang giấy, một kết quả được ghi ở phía dưới bằng một con số xiêu vẹo.
Những gì người khác có thể làm trong vài phút, nhưng Lâm Hiểu lại phải đếm đi đếm lại nhiều lần mất gần một giờ.
Tống Diêm nhất thời không biết nên nói gì, hắn liếc nhìn bàn tay đang lén sờ tiền của Lâm Hiểu rồi đặt cuốn sổ dày sang một bên.
"Xếp số tiền này dưới gầm giường của cậu đi."
Lâm Hiểu mở to mắt kinh ngạc, tất cả số tiền này phải được đặt trong nhà hay dưới gầm giường của cậu?
Khi Lâm Hiểu cầm ba triệu tiền mặt đứng dậy, chân cậu có chút mềm nhũn rồi lơ đãng quay về phòng ngủ.
Cậu thầm nghĩ, thì ra đây là sức nặng của ba triệu sao?
Ván giường có một thanh thủy lực, sẽ tự động nâng lên khi bị nhấc nhẹ.
Lúc Lâm Hiểu nhìn thấy một lớp tiền giấy dày đặc dưới gầm giường gần như bao phủ toàn bộ chiếc giường của mình, cậu gần như không thể ôm nổi ba triệu trong tay nữa.
Hóa ra trước giờ cậu vẫn ngủ trên đống tiền này sao?
Lâm Hiểu hốt hoảng lấy tiền trong túi ra xếp thành đống, thu dọn xong xuôi mới cẩn thận kéo giường xuống.
Cậu ngồi ở mép giường, vô thức xoa xoa ngón tay, thầm nghĩ: Với nhiều tiền như vậy thì hắn đã giết bao nhiêu người?
Tốt hay xấu, nam hay nữ.
Hình ảnh người đàn ông giết người không khỏi hiện lên trong đầu cậu, trong đôi mắt đó không có cảm xúc chỉ có sự lạnh nhạt, trong mắt hắn những sinh mệnh chật vật kia chẳng qua chỉ là mục tiêu của nhiệm vụ.
Lâm Hiểu đưa tờ giấy nguyên liệu mà mình đã viết cẩn thận cho người đàn ông, Tống Diêm liếc nhìn những ký tự tiếng Trung méo mó trên đó và im lặng một lúc.
Cuối cùng hắn vẫn không nói gì, nhưng khi đi mua đồ về hắn đã mua thêm cho cậu một cuốn sách chép chữ theo mẫu.
Lâm Hiểu đỏ mặt cầm lấy sách rồi vội vàng trốn về phòng ngủ.
Cậu mới học chữ được vài ngày đã bắt đầu luyện viết chữ, ngồi vào bàn trong phòng khách cẩn thận nắn nót viết từng nét một.
Ngoài cửa sổ tiếng xe cộ dần dần lớn hơn, đường xá trở nên đông đúc ồn ào có tiếng còi xe qua lại.
Giờ cao điểm buổi tối đang đến.
Lâm Hiểu sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ mới nhận ra rằng mình phải đi nấu bữa tối.
Cậu viết say mê đến nỗi quên cả thời gian.
May mắn hắn đã đi ra ngoài, nên cậu vẫn còn thời gian để nấu ăn.
Tay nghề nấu ăn của Lâm Hiểu đã tiến bộ không ít, cũng rất thông minh qua vài lần đã biết được khẩu vị của hắn nên hôm nay cậu định nấu mấy món hắn thích.
Cậu như một con ong bận rộn, điên cuồng nấu một bàn thức ăn tươm tất trong bếp. Cậu ngồi vào bàn ăn yên lặng chờ đợi, nhưng khi bên ngoài trời đã tối vẫn chưa thấy người đàn ông quay về.
Cậu thẫn thờ nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên tường, đã tám giờ rồi.
Thức ăn đã hết nóng, và bụng Lâm Hiểu đã đói cồn cào từ lâu.
Trong khoảng thời gian này cậu được ăn uống no đủ, dạ dày cũng theo đúng giờ đồng hồ sinh học đến giờ ăn nhất định phải ăn nếu không sẽ quặn đau rất khó chịu. Nhưng hắn vẫn chưa quay lại, cậu giơ đũa lên mấy lần rồi cuối cùng bực bội bỏ xuống.
Cậu nằm dài trên ghế sofa, uống hết ly nước này đến ly khác để cố gắng xoa dịu cơn đói của mình.
Nhưng sau khi nằm một lúc, cậu lại chìm vào giấc ngủ không biết từ khi nào. Không biết đã ngủ bao lâu thì tiếng đóng mở cửa vang lên, sau đó tiếng thở dốc kiềm nén của người đàn ông vang lên khiến cậu đột nhiên tỉnh lại.
Một bóng người lặng lẽ đứng bên cửa. Hắn đứng trong bóng tối không có ánh đèn chiếu tới, cậu không nhìn rõ vẻ mặt của hắn nhưng vẫn có thể nghe được một tiếng thở dốc nho nhỏ
Trái tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn một chút, liếc nhìn đồng hồ treo tường thấy đã mười giờ. Cậu đứng dậy lo lắng nói với người đàn ông: "Ngài, ngài còn ăn không? Tôi hâm nóng đồ ăn cho..."
Cậu còn chưa nói xong, đã thấy hắn bước ra từ trong bóng tối.
Khuôn mặt hắn lúc này vô cảm, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vài vệt đỏ, sương gió lạnh lẽo đọng lại trong đôi mắt màu lam kia mang theo vẻ lạnh lùng không thể xóa nhòa.