Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Lúc Lâm Hiểu tỉnh lại thì bầu trời ngoài cửa sổ cũng đã sáng.
Cơn mưa xối xả đêm qua dường như tan biến, thành phố lại trở nên sạch sẽ và sáng sủa.
Người trẻ tuổi có điểm tốt thế này, chỉ cần ngày mai nhìn thấy ánh mặt trời thì những chuyện cũ xấu hổ kia đều quên đi rất nhanh.
Nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn sót lại trong cơ thể, lúc Lâm Hiểu rời giường đã nghĩ thế này: Tuy có hơi sợ hãi nhưng làm một lần vẫn là làm mà làm hai lần cũng vẫn là làm, và chí ít cậu vẫn còn có chút giá trị.
Cậu chậm rãi đi vào phòng tắm rửa, sau đó hình như đã nhận ra điều gì đó nên ngơ ngẩn vài giây. Đêm qua cậu bất tỉnh giữa chừng, nhưng hôm nay cơ thể lại sạch sẽ và thoải mái...
Chính hắn đã tắm cho cậu sao?
Lâm Hiểu ngơ ngác vừa nhìn mình trong gương vừa đánh răng, trong mắt toàn là nghi hoặc.
Chắc vậy, dù sao hắn cũng thích sạch sẽ mà tối qua cậu lại bẩn như vậy, nhất định lúc khóc trông cũng rất xấu. Hắn còn xuất tinh rất nhiều nữa, chẳng lẽ nhìn bẩn thỉu quá nên không nhịn được tắm sạch cho cậu sao?
Lâm Hiểu không hiểu ra sao, cậu xoa phần eo đau nhức rồi nhìn những vết véo đã chuyển sang màu xanh.
Sức của hắn mạnh quá...
Tâm trạng của người đàn ông tối qua rõ ràng không được ổn định, Lâm Hiểu vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi khi nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Sau này nếu lại gặp phải tình huống này cậu phải tránh đi mới được, giả vờ như không thấy chắc cũng không sao đâu.
Phần thân dưới của cậu có lẽ đã sưng lên, khi bước đi làm hai mép huyệt cọ xát vào nhau đau như thiêu đốt. Lâm Hiểu khập khiễng đi vào phòng khách, cơn đói cồn cào thôi thúc cậu phải đi tìm đồ ăn mặc dù cơ thể vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng vừa bước tới phòng khách cậu bỗng thấy choáng váng.
Ghế sofa trong phòng khách đã biến mất.
Cậu bối rối nhìn quanh cũng chẳng thấy bóng dáng người đàn ông đâu, nên cậu đi vào bếp lấy hai lát bánh mì trong tủ lạnh ra ăn ngấu nghiến.
Lúc cậu tỉnh dậy đã gần trưa, vì lỡ ăn sáng nên cậu xắn tay áo lên định làm bữa trưa luôn.
Lúc này ngoài cửa vang lên âm thanh, hình như người nọ đã trở lại.
Cậu đi ra khỏi phòng bếp nhìn thấy người đàn ông đang đóng cửa, hắn quay lại và nheo mắt nhìn cậu sau đó sải bước về phía cậu.
"A!"
Cậu giật mình khi thấy người đàn ông đột nhiên bước nhanh về phía mình, vẫn còn đang vùng vẫy trong sợ hãi khi bị hắn khiêng lên trên vai.
Tống Diêm phớt lờ cậu, trực tiếp bế cậu vào phòng tắm mới chịu buông xuống.
"Ở yên đây, đừng gây ra tiếng động."
Lâm Hiểu cảm thấy kinh ngạc, trên tay vẫn còn cầm cái chảo trông khá buồn cười, người đàn ông liếc nhìn cậu rồi quay người rời đi. Có tiếng khóa cửa vang lên, cậu sửng sốt hồi lâu mới nhận ra hắn đang nhốt mình trong phòng tắm!
Lâm Hiểu ngơ ngác ngồi trên nắp bồn cầu.
Xuyên qua một cánh cửa cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng người, tiếng bước chân lộn xộn và tiếng vật nặng đặt xuống đất trong phòng khách.
Lâm Hiểu ngây ngốc yên lặng đợi hồi lâu, mãi cho đến khi âm thanh ngoài cửa dần dần biến mất thì cửa phòng tắm mới được mở ra.
"Đi ra ngoài."
Lâm Hiểu yên lặng đi theo người đàn ông ra khỏi phòng tắm, ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc ghế sofa mới toanh. Tống Diêm nuốt nước bọt, liếc nhìn thiếu niên đang bối rối một lúc rồi đưa chiếc túi đang cầm cho cậu.
"Của cậu, cầm đi."
Lâm Hiểu vội vàng cầm lấy xem.
Bên trong là những bộ quần áo mới tinh, từ áo khoác đến tất và đồ lót, thậm chí còn có một số chưa được bóc tem.
Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn rồi theo bản năng vuốt ve lớp vải mềm mại của quần áo, sau khi chạm vào bỗng vội vàng rút tay về. Cậu ngước khuôn mặt bối rối lên: "Tôi không cần những bộ quần áo này đâu, ngài cũng không cần tiêu tiền vì tôi!"
Cậu nói với vẻ hơi lo lắng.
Trong trí nhớ chưa từng có ai mua quần áo mới cho cậu, đồ cậu mặc luôn là thứ người khác không thèm. Huống chi đây lại là những bộ quần áo trông có vẻ rất đắt tiền, cậu bỗng cảm thấy lo sợ khi nghĩ đến việc mình sẽ không thể báo đáp lại ân tình cho hắn.
Tống Diêm không nhìn cậu mà chỉ nói, "Tùy cậu, không mặc thì cởi trần đi."
Sau đó hắn đặt ly nước xuống và quay người rời đi.
Lâm Hiểu nhìn bóng lưng của người đàn ông, mím môi rồi cuối cùng cũng lặng lẽ chấp nhận.
Cậu trở lại phòng ngủ xếp quần áo ngay ngắn vào tủ, trong tủ chỉ treo duy nhất một chiếc áo sơ mi của người đàn ông. Từ khi đến đây cậu chỉ mặc mỗi quần áo của hắn, hai chiếc áo sơ mi lớn bị cậu mặc tới mặc lui.
Cậu chưa bao giờ được sạch sẽ như vậy nên dù chỉ có hai chiếc áo sơ mi cũng phải giữ gìn kỹ càng, đồ hơi bẩn một chút là lại đi giặt sạch ngay. Bây giờ trong tủ đã có thêm rất nhiều quần áo nên cũng không còn trống vắng nữa rồi.
Lâm Hiểu vuốt ve những bộ quần áo mới toanh và vuốt phẳng những nếp nhăn vô tình để lại trên chúng. Một lần nữa cậu cảm thấy cuộc sống bị nhốt cũng không tệ lắm, ít nhất ước nguyện sinh nhật thời thơ ấu của cậu đã được thực hiện.
Khi còn nhỏ, mỗi lần sinh nhật mẹ vốn dĩ không thích cậu nhưng vẫn sẽ nấu cho cậu một bát mì vào hôm đó.
"Nhóc com, ăn đi, hôm nay là sinh nhật của mày."
Cậu luôn trân trọng khoảng thời gian quý báu này, ăn chậm từng chút một và thầm cầu nguyện cho lần sinh nhật tiếp theo sẽ đến sớm. Nhưng chưa qua sinh nhật được mấy ngày thì mẹ đã bị bệnh qua đời, từ đó cậu không bao giờ được ăn mì sinh nhật nữa.
Mà điều ước sinh nhật của cậu hàng năm cũng chưa từng được thực hiện.
'Mình muốn mặc quần áo mới.'
Không ngờ hôm nay điều ước đó đã trở thành sự thật.
Lâm Hiểu đóng cửa tủ lại, tựa đầu vào ván cửa rồi mỉm cười tự giễu.
***
Tống Diêm đang ngồi trong phòng tắm, trên tay là một chiếc khay sắt vương vãi những mảnh gạc dính máu, bông gòn và cồn.
Hắn đang băng bó vết thương.
Khi cồn chảy xuống vết thương, hắn khẽ nhíu mày. Cơn đau tê tái khiến đầu óc của hắn cực kỳ minh mẫn, để hắn có thể tiếp tục nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua.
Chỉ bằng cách thể hiện những cảm xúc này một cách triệt để, hắn mới có thể lấy lại được sự tỉnh táo của mình.
Thường thì hắn sẽ trút giận bằng những cách như đi đánh nhau trong chợ đen, hoặc đến trường bắn để luyện súng. Nhưng đêm qua hắn bị thương nên không tiện xuất hiện trước công chúng, chỉ đành phải đi về nhà.
Khi nhìn thấy Lâm Hiểu, cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực của hắn dường như tự động nhận ra đối tượng để phát tiết.
Hắn vốn muốn kiềm chế chính mình, nhưng thiếu niên không sợ chết này lại dám xông tới.
Những gì xảy ra tiếp theo dường như hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn chỉ nhớ thiếu niên đã ngoan ngoãn cởi quần của mình ra, sau đó bị hắn đè lên ghế sô pha ** hết lần này đến lần khác.
Sau đó, hắn bế thiếu niên bất tỉnh vào phòng tắm để rửa sạch tất cả những thứ đã bắn trong cơ thể cậu, sau đó bế cậu vào phòng của mình và rời đi.
Hắn xử lý lại vết thương, nhìn đống hỗn độn trên sô pha mà trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cớ.
Hắn đã trở thành tên cuồng dâm rồi sao?
Tống Diêm định thần lại nhìn mình trong gương, trên khuôn mặt lạnh nhạt không có một chút cảm xúc, trong mắt chỉ có sương giá vĩnh viễn không tan chảy.
Sai rồi, không phải cuồng dâm mà là những cảm xúc cuồng bạo cuối cùng cũng tìm được một vật chứa thích hợp để trút bỏ.
Hắn không nghiện bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
***
Trong bữa ăn, Lâm Hiểu hiếm khi đưa ra một yêu cầu.
"Ngài còn thuốc tránh thai không?" Lâm Hiểu cụp mắt xuống và thấp giọng hỏi, bởi vì mình muốn uống thuốc tránh thai nên cảm thấy có chút xấu hổ.
Tống Diêm dừng tay và liếc nhìn cậu một cái, "Buổi chiều đi mua."
Lâm Hiểu suy nghĩ rồi bổ sung thêm: "Phiền ngài mua một cuốn sách dạy nấu ăn cho tôi được không?"
Cậu muốn học nấu ăn, vì với kỹ năng nấu ăn hiện tại của cậu thì có lẽ ăn được một tuần nữa hắn sẽ chán ngấy mất thôi.
Cậu rất sợ hắn không cho mình nấu ăn nữa.
Tống Diêm suy nghĩ một lúc, lấy một chiếc ipad từ phòng ngủ và thêm vào dấu vân tay của Lâm Hiểu.
"Dùng cái này để lên mạng."
Mạng kết nối với Ipad được hắn giám sát theo thời gian thực, bất cứ khi nào cậu muốn gọi cảnh sát hoặc liên lạc với thế giới bên ngoài đều sẽ tự động bị chặn và thông báo đến cho hắn. Vì thế hắn không hề sợ Lâm Hiểu liên lạc với người khác bằng ipad của mình.
Lâm Hiểu tò mò nhìn ipad, ngón tay lướt nhẹ trên đó, trong mắt lóe lên vài tia sáng.
"Tôi, tôi dùng cái này được không?"
Cậu chỉ thấy người khác dùng ipad, không ngờ có ngày mình cũng dùng được dùng nên rất háo hức muốn thử.
Sau khi ăn xong, Tống Diêm xuống hiệu thuốc ở tầng dưới.
Tướng mạo của hắn thuộc dạng đẹp trai cao ráo, đến nỗi cô gái ở hiệu thuốc dưới lầu còn phải liếc nhìn thêm vài cái, nhưng sau khi biết hắn mua thuốc tránh thai thì cô ấy lập tức thay đổi cách nhìn hắn.
làʍ t̠ìиɦ không dùng bao cao su mà còn cho bạn gái uống thuốc tránh thai, đồ khốn!
Cuối cùng tên khốn này không chỉ mua một thuốc tránh thai mà còn mua một lúc mấy hộp thuốc! Vì có nghiệp vụ tốt nên cô gái không mắng thẳng mà chỉ nhắc nhở rất tế nhị.
"Thưa anh, đây là thuốc tránh thai khẩn cấp, thích hợp dùng cho trường hợp cực kỳ gấp thôi. Nếu phụ nữ uống quá nhiều sẽ có tác dụng phụ nhất định đối với cơ thể, không nên uống nhiều thế đâu ạ. Anh xem đồ bảo vệ bên này đi, có cần bao cao su không?"
Xem thuốc tránh thai là kẹo dẻo hay gì, mang bao cao su thì chết được à!
Tống Diêm giật mình, nhướng mày.
Cuối cùng hắn nghe lời cô gái lấy mấy hộp bao cao su.
Khi đi ngang qua một kệ hàng, hắn lấy thêm một tuýp thuốc chống viêm.
Sau khi trở về hắn đưa tất cả những thứ mình mua cho Lâm Hiểu, trong khi cậu còn đang đỏ mặt thì hắn hỏi: "Cậu biết cách sử dụng bao cao su không?"
Lâm Hiểu lắp bắp nói mình biết, nhưng đôi tai đỏ bừng không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Lần sau làm chuyện đó nhớ mang bao cao su trước đi."
Lâm Hiểu cầm chiếc hộp cứng trong tay, ngay cả đầu ngón tay cũng cảm thấy nóng ran.
Sau khi người đàn ông rời đi, cậu uống thuốc tránh thai rồi đi cất bao cao su. Sau khi suy nghĩ vài giây cậu đặt hai hộp bao cao su trên tủ đầu giường, phòng khi hắn đột nhiên muốn làʍ t̠ìиɦ mà cậu không kịp lấy.
Trong lúc dọn dẹp, cậu nhìn thấy một tuýp thuốc mỡ chống viêm giữa đống bao cao su
Thuốc mỡ?
Lâm Hiểu cầm lên nhìn một cách ngơ ngác, lúc cậu quay lại nhìn đã thấy cánh cửa đóng chặt.
Hắn mua cái này cho cậu à?
Do tối qua quá thô bạo, nên mua cho cậu sử dụng sao?
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.