Sáng hôm sau, Triệu Bảo Châu vừa tỉnh dậy ra sân đánh răng thì đã thấy Hàn Kiến Hoằng.
Mặt cô đỏ bừng như con cua vừa bị luộc chín, đôi chân luống cuống chỉ muốn chạy trốn, nhưng lại chẳng biết phải trốn đi đâu.
Những lời mẹ chồng và anh chồng nói đêm qua cô đã nghe thấy hết, mặc dù hai người họ không nhắc đến tên cô, nhưng việc ôm nhầm người là sự thật, khiến cả đêm cô ngủ không hề ngon giấc.
Hàn Kiến Hoằng thấy cô, ánh mắt chỉ lướt qua một cách hờ hững.
Cô cúi gằm mặt, mặt đỏ lựng đến mức không dám ngẩng lên nhìn.
Còn Hàn Kiến Hoằng vẫn thản nhiên như không.
Chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, cứ xem như không có gì xảy ra thì sẽ không còn thấy ngại nữa.
Vương Quế Hoa cũng dậy sớm, thấy hai người đứng trong sân, bà tươi cười nói: “Bảo Châu, chắc con chưa biết anh chồng con về nhỉ? Mà này Kiến Hoằng, lần này con về ở lại bao lâu thế?”
Nghe thấy tiếng mẹ chồng, vẻ đỏ ửng trên má Triệu Bảo Châu lập tức tan biến, thay vào đó là sự căng thẳng và chột dạ khiến mặt cô tái đi.
Hàn Kiến Hoằng cũng thu ánh mắt lại, đáp: “Mẹ, có lẽ con sẽ ở lại ba tháng.”
“Lâu thế à?” Mắt Vương Quế Hoa sáng lên, miệng cười không ngớt, “Ở lại lâu cũng tốt, con đã bao năm rồi không về nhà với mẹ rồi.”
Nói rồi, bà vẫy tay gọi Triệu Bảo Châu: “Đứng ngẩn ra đấy làm gì, Kiến Hoằng đêm qua mang về nhiều đồ lắm, con vào bếp dọn dẹp đi.”
Vương Quế Hoa cười tít mắt, trong hai đứa con trai, bà ưng ý nhất vẫn là Hàn Kiến Hoằng. Anh có năng lực, mở trang trại nuôi lợn ở xa kiếm được nhiều tiền, không chỉ xây cho bà căn nhà lớn mà tháng nào cũng gửi tiền về.
Nếu Hàn Kiến Hoằng giờ có người trong lòng, không còn chậm trễ chuyện kết hôn, thì bà sẽ còn vui hơn nữa.
Triệu Bảo Châu ngây người: “Vâng ạ.”
Khi đi ngang qua Hàn Kiến Hoằng, cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Vào trong bếp, Triệu Bảo Châu mới biết Hàn Kiến Hoằng đã mang về nhiều đồ tốt như vậy, cô vừa dọn dẹp vừa lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ.
Lấy chồng về nhà họ Hàn được hai năm, cô chỉ mới gặp Hàn Kiến Hoằng ba lần và cũng chưa nói chuyện nhiều, bởi cô rất sợ anh.
Người anh chồng này ngày nào cũng lạnh lùng, mặt lúc nào cũng cau có, trông rất đáng sợ, đến mức cô không dám nhìn thẳng vào mắt.
Tiếng nói chuyện của hai người ngoài cửa ngày càng nhỏ dần, Triệu Bảo Châu vẫn chưa nghe họ nhắc đến chuyện của Hàn Kiến Hà nên tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng lúc đó, Hàn Kiến Hoằng nghe thấy gì đó, cũng quay sang nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, mặt Triệu Bảo Châu bỗng nóng bừng.
Hàn Kiến Hoằng nhíu mày, có vẻ hơi khó chịu, từ xa đã toát ra khí thế áp lực vô cùng mạnh mẽ.
Vương Quế Hoa đang muốn nói chuyện với Triệu Bảo Châu, bèn gọi to: “Bảo Châu, con ra đây!”
Triệu Bảo Châu sững sờ.
Vương Quế Hoa hơi mất kiên nhẫn: “Ngẩn ra làm gì thế, mẹ có chuyện muốn nói, ra đây nhanh lên!”
Lời mẹ chồng không thể không nghe, Triệu Bảo Châu đành gắng gượng bước ra, từ đầu đến cuối không dám nhìn Hàn Kiến Hoằng, nhưng cô biết ánh mắt của anh vẫn luôn dán chặt lên người mình, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Cô rất sợ đêm qua anh chồng tức giận, sau này sẽ không giúp đỡ họ nữa. Cả gia đình bây giờ đều phụ thuộc vào anh, nếu anh vạch trần chuyện đêm qua và không gửi tiền về nhà nữa, mẹ chồng chắc chắn sẽ đánh chết cô.
“Kiến Hoằng, vì nghĩ cho gia đình mình, con hãy đồng ý yêu cầu này của mẹ đi. Đâu phải mẹ bắt con làm chuyện thất đức gì đâu.” Vương Quế Hoa gần như van nài.
Bà tin chắc con dâu sẽ nghe lời, chỉ có thằng con cả là không chịu thôi.
Hàn Kiến Hoằng nhíu chặt mày: “Mẹ, bây giờ đang cổ súy phá tứ cựu*, không nên mê tín.”
Nói xong, anh liếc nhìn Triệu Bảo Châu đầy ẩn ý rồi quay người định bước đi.
“Kiến Hoằng, mẹ cầu xin con.” Vương Quế Hoa vội nắm tay anh, làm bộ quỳ xuống.
Làm gì có chuyện mẹ lại quỳ gối trước mặt con trai, Hàn Kiến Hoằng vội vàng đỡ tay, kéo bà đứng dậy.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
“Kiến Hoằng, con là người có phúc khí, coi như là giúp nhà họ Hàn chúng ta, cũng là giúp em trai con. Nếu con không đồng ý, mẹ sẽ quỳ trước mặt con đấy.”
Triệu Bảo Châu nghe mà mơ hồ, trực giác cho rằng chuyện này có liên quan đến chồng mình, Hàn Kiến Hà, tưởng rằng có chuyện gì xảy ra: “Mẹ, Kiến Hà sao vậy?”
“Kiến Hà không sao.” Vương Quế Hoa thấy vẻ mặt Hàn Kiến Hoằng không hề lay chuyển, bà đưa tay kéo Triệu Bảo Châu đứng trước mặt anh: “Bảo Châu, con mau mở miệng ra, bảo anh con cho ngón tay vào miệng con ngậm một lát.”
Triệu Bảo Châu nghe mà ngơ ngác.
Vương Quế Hoa thấy cô không hiểu chuyện, vội vàng giải thích: “Đây là phong tục của thôn Bạch Hoa chúng ta. Hai năm nay con vẫn chưa có thai, mà anh con lại khỏe mạnh, kiếm được tiền, mọi người đều nói anh ấy số mệnh cứng, là người có phúc khí. Con bảo anh ấy dùng ngón tay quệt mấy vòng trong miệng, đợi Kiến Hà về, con nhất định sẽ có thai.”
* Phá tứ cựu là một phong trào chính trị tại Trung Quốc, mục tiêu là phá bỏ "Tứ Cựu": Cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục và cựu tập quán.