Triệu Bảo Châu nghe mà ngơ ngác, đợi khi hiểu ra thì mặt đỏ bừng.
Mẹ chồng bảo cô ngậm ngón tay của anh chồng?
Sao lại có chuyện như vậy được chứ!
“Mẹ…”
Thấy cả hai người đều cùng một kiểu, Vương Quế Hoa xị mặt xuống, quát: “Con gả vào nhà này cũng được hai năm rồi, mà bụng vẫn lép kẹp. Những lời đàm tiếu ngoài kia chẳng lẽ con không nghe thấy? Đây không chỉ vì nhà họ Hàn và thằng Kiến Hà, mà còn là vì con nữa.”
Vương Quế Hoa trực tiếp gây áp lực, Triệu Bảo Châu cứng họng không nói nên lời.
Không phải cô không muốn có thai, mà là do Kiến Hà không được, sao có thể đổ lỗi cho một mình cô?
“Nếu hai đứa không muốn mẹ chết thì cứ làm theo phong tục đi. Đâu phải mẹ bắt hai đứa làm gì có lỗi với Kiến Hà đâu.” Vương Quế Hoa tức giận giậm chân.
Ngậm ngón tay thì có làm sao, có thiếu miếng thịt nào không? Lúc bà sinh hai thằng con trai, ngày nào cũng cho chúng bú sữa đấy thôi.
Vương Quế Hoa làm ầm ĩ lên, không ai khuyên nổi, cuối cùng, dưới sự ép buộc của bà, Triệu Bảo Châu đành bất đắc dĩ đồng ý, còn Hàn Kiến Hoằng, mặt anh lạnh như băng, không có thái độ gì.
Làm gì có cái phong tục nào như vậy, anh chưa từng nghe nói, và cũng không muốn làm chuyện này với em dâu.
Vương Quế Hoa biết thằng con cả cố chấp, bèn đẩy Triệu Bảo Châu: “Mở miệng ra đi.”
Triệu Bảo Châu ngượng ngùng.
“Nếu năm nay con không có thai, thì hãy rời khỏi nhà họ Hàn chúng ta.” Bà xem, rốt cuộc là con dâu có năng lực hay bà có năng lực.
Vương Quế Hoa nói càng lúc càng quá đáng, Hàn Kiến Hoằng không thể chịu nổi nữa, quay người bỏ đi.
Triệu Bảo Châu lúc này mới hoảng hốt, nhà cô có nhiều anh chị em, lại nghèo, cô bị ba mẹ bán đi làm vợ cho Hàn Kiến Hà, nếu bị đuổi về, nhà mẹ đẻ hoàn toàn không có chỗ cho cô dung thân.
Thấy Vương Quế Hoa ép buộc, Hàn Kiến Hoằng lại sắp đi, cô luống cuống không biết lấy đâu ra dũng khí, đuổi theo: “Anh chồng, anh chờ một chút.”
Nhưng Hàn Kiến Hoằng lại không hề dừng lại.
Triệu Bảo Châu cắn chặt môi, kéo tay anh lại: “Đừng… đừng đi mà…”
Hàn Kiến Hoằng dừng bước, nhíu mày, đang định quát mắng vì cô cũng tin vào chuyện hoang đường như vậy, thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của Triệu Bảo Châu đỏ bừng, ngại ngùng nhìn anh.
Triệu Bảo Châu thật sự cảm thấy rất xấu hổ, cô run rẩy há miệng về phía anh.
Hàn Kiến Hoằng liếc nhìn cô, không nói một lời.
Rõ ràng là rất sợ anh, đến cả nhìn thẳng cũng không dám, vậy mà lại dám há miệng trước mặt anh.
Ai đã cho cô dũng khí đó?
Triệu Bảo Châu đợi một lúc lâu mà Hàn Kiến Hoằng vẫn không có động tĩnh, cô xấu hổ vô cùng, cơ thể căng thẳng đến cứng đờ, miệng cũng sắp cứng lại, khi nuốt nước bọt, đầu lưỡi cô hơi thè ra.
Phụ nữ nông thôn không có thói quen đánh răng, nếu có thì cũng không sạch, lưỡi lúc nào cũng đen xì nhưng lưỡi của Triệu Bảo Châu thì khác, rất đỏ và hồng hào, thè ra rồi rụt vào trong môi.
Hàn Kiến Hoằng lần đầu tiên nhận thấy, môi cô rất nhỏ, như thể được thoa một thứ gì đó, trông rất căng mọng.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Triệu Bảo Châu cảm thấy mình như một tội phạm đang bị thẩm vấn, cả người khó chịu, để hoàn thành nhiệm vụ mẹ chồng giao, cô lấy hết can đảm, chủ động kéo ngón tay Hàn Kiến Hoằng đặt vào miệng mình.
Hàn Kiến Hoằng mặt không chút gợn sóng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đi trông thấy.
Triệu Bảo Châu cụp mắt xuống, vì quá luống cuống và vội vàng mà ngón tay của Hàn Kiến Hoằng lại dài, đâm vào cổ họng, cô khó chịu muốn nôn, bèn nhè ra nửa ngón tay, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng kéo tay anh vào ngậm tiếp.
Cứ thế, ánh mắt Hàn Kiến Hoằng càng lúc càng tối sầm lại.
Cả người Triệu Bảo Châu run rẩy, hai tay run bần bật, đầu óc ong ong, cô cố gắng nhớ lại lời Vương Quế Hoa nói để làm cho xong thật nhanh.
Hình như... còn phải quệt mấy cái nữa?
Cô khó khăn hớ lại, kéo ngón tay của Hàn Kiến Hoằng ra nhưng vì quá sợ hãi, trong lúc hoảng loạn cô vô ý cắn lại, ghim chặt lấy đầu ngón tay của anh.
Răng cô khá sắc.
Vì không kịp thở, nước bọt trong khoang miệng Triệu Bảo Châu không kịp nuốt xuống, chảy dọc theo khóe miệng.
Hàn Kiến Hoằng nhướn mày, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.