Đêm tháng Bảy ở thôn Bạch Hoa yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng ve kêu râm ran không ngớt.
Ban ngày Triệu Bảo Châu làm lụng vất vả cả ngày, thế mà giờ cứ trằn trọc không sao ngủ được.
Mẹ chồng lại vừa nhắc đến chuyện mong cháu, lặp đi lặp lại khiến tai cô muốn đóng kén.
Ở nông thôn, không có con trai thì sẽ bị người ta bắt nạt, đó là đạo lý ngàn đời không thay đổi. Kể từ khi ba chồng mất, họ hàng qua lại ngày càng ít đi. Nếu không nhờ có mặt mũi của anh chồng, e rằng giờ đây gia đình cô đã bị ức hiếp đến mức không ngẩng đầu lên được.
Triệu Bảo Châu hiểu rõ đạo lý ấy, nhưng mẹ chồng lại không biết nỗi khổ trong lòng cô. Chuyện là, cái đồ của chồng cô - Hàn Kiến Hà - ấy mềm xìu, đêm tân hôn đã chẳng “ngóc” lên nổi, mấy năm nay hai người đã thử nhiều lần nhưng đều vô dụng.
Chuyện phòng the tế nhị thế này, cô không có mặt mũi mà nói thẳng với mẹ chồng, vì sợ truyền ra ngoài sẽ thành trò cười.
Không biết Kiến Hà đi làm ăn xa với anh chồng có tìm được phương thuốc nào không.
Triệu Bảo Châu sờ lên cái bụng nhỏ xẹp lép, khẽ thở dài. Mấy bà trong thôn ngày nào cũng buông lời chọc ghẹo, còn cô đã kết hôn hai năm rồi, ngay cả mùi vị của chuyện ấy cũng chưa từng được nếm thử.
Cô khoác đại một cái áo rồi đi ra ngoài, nghe thấy có tiếng động trong sân, cô nhìn qua cửa sổ thì thấy bóng lưng một người đàn ông đứng trong bếp. Trời tối quá nên không nhìn rõ là ai.
“Kiến Hà về rồi sao?”
Nghĩ đến đó, vẻ mặt Triệu Bảo Châu lộ rõ vẻ vui mừng. Hai ngày trước, cô có nghe mẹ chồng nói Kiến Hà sắp về, không ngờ nửa đêm đã tới.
Quả đúng là nghĩ đến gì thì cái đó tới.
Cô vui vẻ bước ra, đi được vài bước lại dừng lại, quay vào thay một chiếc áo mỏng, sắp xếp lại cảm xúc, rồi mới thong thả đi đến chỗ người đó.
Khi Triệu Bảo Châu đến bếp, người đàn ông đang cúi đầu châm đèn dầu. Cô nở nụ cười, ôm chầm lấy anh từ phía sau.
“Kiến Hà, anh về rồi.”
Hàn Kiến Hoằng đã sớm nghe thấy tiếng bước chân, tưởng rằng mẹ mình nghe thấy động tĩnh nên dậy xem, vừa định quay đầu lại đã bị người từ phía sau ôm chầm lấy.
Anh khựng lại, chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng của Triệu Bảo Châu nũng nịu bên tai: “Sao anh về mà không báo trước một tiếng, em nhớ anh muốn chết.”
Cô vừa nói, vừa dùng cơ thể cọ vào lưng anh, đồng thời kéo dây áo trên vai xuống.
Lâu ngày không gặp thế này, Kiến Hà thế nào cũng phải có cảm giác chứ?
Cả người Hàn Kiến Hoằng cứng đờ, vốn định giải thích, nhưng cảm giác bầu ngực căng đầy của người phụ nữ phía sau cứ ép sát vào lưng, mềm mại vô cùng, khiến anh quên bẵng mất mình định nói gì.
“Sao anh không nói gì vậy?” Triệu Bảo Châu thắc mắc.
Hàn Kiến Hoằng lấy lại tinh thần, anh và em dâu không tiếp xúc nhiều, nhưng người phụ nữ trong nhà này, ngoài mẹ anh ra, chỉ có vợ của Kiến Hà.
Mặc dù vợ chồng họ không hòa hợp chuyện chăn gối, nhưng tình cảm vẫn tốt. Thấy anh im lặng không nói gì, Triệu Bảo Châu cảm thấy khó hiểu, có chút không vui bĩu môi: “Sao anh nghe giọng em mà không vui chút nào vậy?”
“Em dâu.” Hàn Kiến Hoằng gượng gạo lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, “Là anh đây.”
Nghe thấy giọng nói lạ lẫm, Triệu Bảo Châu sững người, rồi lập tức buông tay ra, lùi lại mấy bước.
Cùng lúc đó, Hàn Kiến Hoằng cũng quay người lại.
“A!” Triệu Bảo Châu nhìn thấy anh, hét lên một tiếng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
Sao lại là anh chồng?
Cô đã ôm nhầm người ư?
Ngay lập tức, mặt Triệu Bảo Châu nóng bừng, không thốt nên lời.
Hàn Kiến Hoằng mím chặt môi, vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt đen thẳm như vực sâu, không thể đoán được cảm xúc.
Vừa định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí ngượng nghịu thì ánh mắt anh vô tình chạm vào bờ vai của Triệu Bảo Châu.
Sắc mặt anh bỗng thay đổi khi ánh đèn lờ mờ từ phía sau hắt lên gương mặt đỏ bừng và làn da trắng nõn của cô.
Triệu Bảo Châu cũng nhận ra điều gì đó, xấu hổ đến mức quay người chạy đi ngay lập tức.
“Có chuyện gì vậy?”
Mẹ chồng Vương Quế Hoa nghe thấy tiếng động cũng từ trong nhà đi ra. Lúc này, Triệu Bảo Châu đã kịp vào phòng và khóa trái cửa. Gương mặt cô nóng ran như nước vừa đun sôi.
Trời ơi, cô vừa ôm anh chồng? Chuyện này… thật là…
Triệu Bảo Châu xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.