Bất chấp sự giãy giụa của Triệu Bảo Châu, Hàn Kiến Hoằng kéo cô lại, đè chặt hai chân cô, tay anh vuốt ve huyệt nhỏ của cô, rồi đưa lên dươиɠ ѵậŧ lên vuốt mạnh vài cái cho ướt, sau đó cầm lấy, đưa quy đầu vào miệng huyệt rồi lập tức ưỡn hông đẩy vào.
Lần đầu tiên huyệt nhỏ bị một vật thô cứng như vậy xâm nhập, huyệt nhỏ theo bản năng co thắt dữ dội, kẹp chặt quy đầu bị kẹt ở bên ngoài.
“Không được...”
Triệu Bảo Châu thật sự rất hoảng sợ.
Cô chống tay vào giường, cố ngồi dậy, nhận thấy cô muốn chạy trốn, Hàn Kiến Hoằng lập tức ấn vai cô xuống, đè cô nằm lại trên giường.
“Đừng nhúc nhích.”
Mặt Triệu Bảo Châu đỏ bừng, cô cố đẩy tay anh ra, nhưng sức anh quá mạnh, mọi sự phản kháng đều trở nên vô ích.
“Không thể làm thế.” Cô chống đối một cách dữ dội.
Quy đầu vẫn không thể lot jvào, Triệu Bảo Châu càng cử động thì càng khó đưa vào, Hàn Kiến Hoằng cảm thấy khó chịu, anh nói: “Sợ gì chứ? Lát nữa em sẽ sung sướиɠ cho mà xem.”
Sự kiên nhẫn của anh đã cạn, anh cúi xuống, hôn mυ"ŧ lấy môi cô.
“Ưm...” Triệu Bảo Châu nức nở quay mặt đi.
Hàn Kiến Hoằng lập tức đuổi theo, cắn chặt không buông, thô bạo cạy mở môi cô, đẩy vào, Triệu Bảo Châu cắn chặt răng không cho anh vào.
Môi và răng của cả hai giằng co, Hàn Kiến Hoằng bóp chặt cằm cô, không cho cô cử động lung tung, rồi ngậm lấy môi dưới cô cắn mυ"ŧ, hơi thở của Triệu Bảo Châu gần như bị anh nuốt trọn.
Nhân lúc cô mất tập trung, Hàn Kiến Hoằng kéo chặt hai chân cô, vắt lên eo mình, dươиɠ ѵậŧ của anh áp vào miệng huyệt, cọ xát mạnh bạo, chiếc giường không chịu nổi lực tác động mà khẽ rung lên.
dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa cứng cọ vào môi âʍ ɦộ mềm mại, mang lại từng đợt tê dại, cảm giác kɧoáı ©ảʍ quen thuộc lại xuất hiện, Triệu Bảo Châu cảm nhận được một kɧoáı ©ảʍ khó tả trong quá trình cọ sát này.
Lý trí thì từ chối, nhưng cơ thể thì lại hưởng ứng, dâm thủy cứ thế tuôn ra từng đợt.
Mặt cô đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Tại sao lại như vậy?
Cảm nhận được cô không còn chống cự, Hàn Kiến Hoằng đưa tay sờ đến miệng huyệt của cô, đặt quy đầu vào, anh nhân cơ hội mà ưỡn hông, mạnh mẽ đâm thúc về phía trước, đâm thẳng vào huyệt nhỏ của cô.
Triệu Bảo Châu đau đớn kêu lên, mắt cô cay xè, nước mắt trào ra khỏi khóe mi, tiếng kêu vừa bật khỏi cổ họng đã bị Hàn Kiến Hoằng ngậm lấy miệng cô, biến thành tiếng rêи ɾỉ.
Miệng huyệt của cô không phải chưa từng bị dươиɠ ѵậŧ xâm nhập, trước đây, Hàn Kiến Hà rất ham làm chuyện này, nhiều lần dùng cả dươиɠ ѵậŧ và ngón tay đâm vào bên trong, đáng tiếc là dươиɠ ѵậŧ của Hàn Kiến Hà quá nhỏ và dễ mềm, vừa vào được một chút đã không thể tiến thêm, cũng không thể đâm sâu.
Huyệt nhỏ của cô vẫn có thể chứa được dươиɠ ѵậŧ, nhưng đây là lần đầu tiên bị một vật thô cứng như vậy đâm vào, cảm giác căng trướng vô cùng dữ dội.
Thịt huyệt lúc đang se khít theo bản năng ôm chặt lấy quy đầu, tiết ra dịch, khiến tay chân Triệu Bảo Châu đồng thời nhũn ra.
dươиɠ ѵậŧ lớn như vậy, cô cảm thấy mình sắp bị anh đâm chết mất.
“Đau...”
dươиɠ ѵậŧ chỉ vào được một phần ba, mắc kẹt ở vị trí lỡ dở.
Hàn Kiến Hoằng cũng cảm thấy hơi đau, nhưng kɧoáı ©ảʍ khiến anh không còn để tâm Triệu Bảo Châu có chịu đựng được hay không. Anh rút ra, rồi lập tức đâm thúc trở lại, mượn sự bôi trơn của dâm thủy, anh ưỡn hông đâm sâu vào.
Cảm giác đau đớn như xé rách khiến Triệu Bảo Châu không chịu nổi, nước mắt cô trào ra.
Hàn Kiến Hoằng dừng lại, vừa nãy anh cảm thấy có một tầng cản trở bên trong, hơn nữa nó se khít một cách đáng kinh ngạc, hút mạnh đến mức khiến da đầu anh tê dại.
“Em chưa từng bị làm à?” Anh buông miệng Triệu Bảo Châu, ngạc nhiên hỏi.
dươиɠ ѵậŧ cứng như thanh sắt cắm trong huyệt nhỏ, bên trong đau rát như bị rách da, Triệu Bảo Châu không dám cử động, đầu óc choáng váng, giọng nói lạc đi.
“Đau...”
Không có người đàn ông nào lại dừng lại vào lúc này, trừ khi bất lực, Hàn Kiến Hoằng chỉ ngạc nhiên vì Hàn Kiến Hà lại bất lực đến mức đó, hai năm trời còn chưa làm được vợ mình, thảo nào bụng cô mãi không mang thai.
Hàn Kiến Hoằng bóp cằm Triệu Bảo Châu, buộc cô mở miệng, lưỡi anh xông thẳng vào khoang miệng cô, vừa hút lấy môi cô, anh vừa dùng lực đâm vào rút ra.
Anh không quan tâm Triệu Bảo Châu có đau hay không, khi thấy huyệt nhỏ đã không còn quá se khít và có thể làm bình thường, anh biết cô có khả năng chịu đựng rất mạnh.
Anh bắt đầu rút ra từ từ, rồi đâm vào thật mạnh.
Triệu Bảo Châu đau đến mặt mày méo mó, không biết từ lúc nào, các ngón tay cô đã cắm sâu vào cánh tay anh, cô cắn mạnh vào môi Hàn Kiến Hoằng để phân tán cơn đau trên cơ thể.
Mặc dù đâm miệng huyệt vào không được trơn tru lắm, nhưng may mắn là có dâm thủy bôi trơn, cộng với việc huyệt nhỏ cứ liên tục mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ khiến Hàn Kiến Hoằng sướиɠ đến mức muốn làm chết cô.
Động tác ra ra vào vào của anh trong cơ thể cô ngày càng mạnh bạo.
Huyệt nhỏ bị đâm thúc liên tục, cơn đau buốt không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ các dây thần kinh của Triệu Bảo Châu, cô bị anh làm đến chóng mặt.
Cô sắp không nhịn được mà thét lên.
Thì đột nhiên Hàn Kiến Hoằng lại nhắc nhở cô: “Đừng kêu, mẹ ở phòng đối diện.”