Ngoài cửa, Vương Quế Hoa vẫn chưa đi, đang nói chuyện với Hàn Kiến Hoằng: “Kiến Hoằng, con ngủ chưa? Mẹ vừa sang nhà họ Trần, nghe người trong thôn nói ở thôn Khê Lưu có một cô gái rất hợp với con, mẹ muốn giới thiệu cho con làm quen.”
Trong phòng, Hàn Kiến Hoằng vừa cởi chiếc qυầи ɭóŧ của Triệu Bảo Châu, dùng sức tách hai chân cô ra, nửa thân trên của Triệu Bảo Châu tựa vào chăn bông, trong tư thế nửa ngồi, phần thân dưới phơi bày hoàn toàn.
Chỗ riêng tư nhất bị Hàn Kiến Hoằng nhìn thấy, cô nổi hết da gà, theo bản năng kẹp chặt hai chân lại nhưng ngay lập tức đã bị Hàn Kiến Hoằng ngang ngược tách ra, thịt huyệt co thắt lại, cảm giác tê dại lan khắp nơi, nước chảy ra càng nhiều hơn.
Xấu hổ quá.
Hai chân Triệu Bảo Châu run rẩy dữ dội, cô không dám đối mặt với Hàn Kiến Hoằng, nhắm mắt lại rồi quay mặt đi, huyệt nhỏ vẫn co giật từng cơn, nước chảy ướt cả âʍ ɦộ.
Hàn Kiến Hoằng khẽ nuốt khan.
Huyệt nhỏ của cô lại không có một cọng lông, còn hồng hào hơn cả núm vυ", phụ nữ thường nhiều lông, loại bạch hổ này rất hiếm gặp.
Anh đưa ngón tay, ấn lên âʍ ɦộ ẩm ướt: “Em ướt rồi.”
Nước ra khá nhiều.
Một cảm giác ngứa ngáy lan khắp cơ thể, Triệu Bảo Châu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kẹp chặt hai chân lại.
Hàn Kiến Hoằng đã sớm nhận ra, dùng bàn tay lớn giữ chặt chân cô.
Cô trời sinh đã nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái đã không chịu nổi, cô vặn vẹo hông, nắm chặt ga giường.
“Khó chịu quá.”
Hàn Kiến Hoằng biết cô đang sướиɠ, anh dùng ngón cái lướt vòng quanh môi âʍ ɦộ của cô rồi ấn nhẹ từ từ.
“Ưm...” Cảm giác nóng rát ở huyệt nhỏ khiến Triệu Bảo Châu muốn hét lên, một cảm giác vừa khó chịu vừa dễ chịu dâng lên trong đầu, cô cắn chặt môi dưới để cố kìm nén, nhưng không thể.
Cơ thể cô dường như không còn thuộc về mình nữa, ngứa ngáy đến mức cào xé tim gan.
Hàn Kiến Hoằng nhìn khuôn mặt cô vừa đau khổ lại vừa hoan lạc, anh tăng lực ấn lên âʍ ɦộ, muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô đạt kɧoáı ©ảʍ hơn nữa.
Loại người không có kinh nghiệm như thế này rất dễ khiến sướиɠ. Đợi khi cô nếm trải được hương vị, sau này sẽ phải chủ động cầu xin anh làm cho thôi.
Triệu Bảo Châu ngửa đầu, mặt đỏ bừng, mông cứ dịch chuyển qua lại, muốn làm cho cảm giác kỳ lạ đó biến mất, không cẩn thận phát ra một tiếng động nhỏ.
Vương Quế Hoa nghi ngờ hỏi: “Kiến Hoằng, con đang làm gì trong phòng vậy?”
Hàn Kiến Hoằng ngẩng đầu nhìn Triệu Bảo Châu, cô cắn chặt tay, cơ thể vặn vẹo mạnh hơn, nghẹn đến mức cổ cũng đỏ bừng.
Anh liếʍ đôi môi khô khốc của mình, bình tĩnh đáp lời Vương Quế Hoa: “Người mai mối nói về cô gái đó thế nào ạ?”
Vương Quế Hoa vui vẻ đáp: “Nói là cô gái đó còn trẻ, năm nay mới hai mươi tuổi, xinh xắn, mông to dễ sinh nở, rất hợp với con. Gia đình cũng khá, không quá nghèo, ba mẹ đều là người chăm chỉ, tháo vát.”
Triệu Bảo Châu nghe mẹ chồng nói không ngừng, đầu óc như muốn nổ tung.
Sao mẹ chồng vẫn chưa đi?
Trong tình huống có thể bị bắt gặp bất cứ lúc nào này, cô lại không thể kiềm chế phản ứng của cơ thể mình đối với anh chồng.
Triệu Bảo Châu thấy mình thật da^ʍ đãиɠ.
Nỗi sợ hãi vi phạm luân thường đạo lý và sự dồn nén, hoang dại của những ham muốn nguyên thủy cùng lúc dâng trào, cảm xúc của cô bị đẩy lên đến tột đỉnh, khiến chỗ nhạy cảm nhất của cô càng lúc càng nóng bừng.
Cô kìm nén sự xấu hổ, lén nhìn trộm Hàn Kiến Hoằng.
Đôi mắt anh sâu thẳm, đen như mực, như muốn hút lấy cô vào một thế giới chỉ có hai người.
Bốn mắt nhìn nhau, một nụ cười ranh mãnh chợt lóe lên trong mắt anh, anh dùng ngón tay thô ráp chạm vào nơi nhạy cảm của cô, Triệu Bảo Châu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người run rẩy.
Một cảm giác vừa đau vừa tê, nhưng ngứa ngáy lấn át tất cả, cảm giác đó kéo căng các dây thần kinh, khiến cô chỉ muốn vươn tay ra gãi.
Hàn Kiến Hoằng vừa quan sát phản ứng của cô, vừa dùng lực vuốt ve.
Cảm giác ngứa ngáy như điện giật lan khắp cơ thể, Triệu Bảo Châu lắc đầu điên cuồng, muốn né tránh nó.
“Đừng…”
Các giác quan cứ thế tăng dần, kɧoáı ©ảʍ cứ dồn về một điểm, chỉ một lát sau, một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong đầu Triệu Bảo Châu, cơ thể cô khẽ co thắt lại.