Hàn Kiến Hoằng cảm thấy chỉ sờ một bên ngực vẫn chưa đủ, anh cúi mắt nhìn xuống bộ ngực của Triệu Bảo Châu, đẩy hết lớp vải quấn ngực ra, bên ngực còn lại được giải thoát, lập tức nhảy ra.
Hai bên ngực rất cân đối, trắng trẻo, dù nằm xuống vẫn nhô cao, quầng vυ" vô cùng hồng hào, núm vυ" cương cứng, nhấp nhô theo từng nhịp thở của Triệu Bảo Châu.
Đây không phải là màu sắc mà ngực của một người phụ nữ đã kết hôn nên có, mà giống của một thiếu nữ hơn nhưng Hàn Kiến Hoằng nhớ Triệu Bảo Châu dường như cũng không lớn tuổi lắm, vừa tròn mười chín tuổi đã bị gả đến làm em dâu anh, tính ra bây giờ vừa tròn hai mươi mốt tuổi.
Phụ nữ ở nông thôn độ tuổi này nằm giữa thiếu nữ và thiếu phụ, là lúc quyến rũ nhất.
Hàn Kiến Hoằng nuốt khan, rút ngón tay về, anh cúi đầu ngậm lấy một bên núm vυ".
Cảm giác ấm nóng lan tỏa từ núm vυ", lan ra khắp bầu ngực.
Cơ thể Triệu Bảo Châu run lên, theo bản năng ưỡn lưng lên, cô bị phản ứng của chính mình làm cho sợ hãi, vội cắn ngón tay mình để kìm lại tiếng rên sắp bật ra, cơ thể mềm nhũn, nằm liệt dưới thân Hàn Kiến Hoằng.
Tiếng anh bú ngực rất lớn, Triệu Bảo Châu có thể nghe rõ tiếng nuốt của anh và tiếng tim mình đập thình thịch.
Một tay Hàn Kiến Hoằng vòng ra sau, ôm lấy eo cô, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, xoa nắn bên ngực chưa được bú, bầu ngực trắng mịn nhanh chóng bị anh xoa đến đỏ ửng, cả hai bên núm vυ" đều truyền đến cảm giác nhói nhẹ, rất khó chịu.
Triệu Bảo Châu vặn vẹo eo, nhưng động tác này lại khiến cô áp sát Hàn Kiến Hoằng hơn.
“Ưm...” Triệu Bảo Châu khẽ rêи ɾỉ vì khó chịu.
Vừa phát ra tiếng, cô sững người lại, khép chặt hai chân hơn.
Cô cứ cử động tới lui như vậy, đùi cọ xát vào dươиɠ ѵậŧ của Hàn Kiến Hoằng, anh cố nhịn đến mức dươиɠ ѵậŧ như muốn nổ tung, anh cắn mạnh hơn, bàn tay đang xoa núm vυ" của cô trượt xuống dưới, tìm đến giữa hai chân cô, dùng lực tách hai chân cô ra, đặt lên âʍ ɦộ.
Triệu Bảo Châu như bị bỏng rát, cơ thể cứng đờ, cô kẹp chặt hai chân.
Huyệt nhỏ nhạy cảm ngay lập tức co lại, phun ra một dòng dịch nóng.
Triệu Bảo Châu bị cảm giác xa lạ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu óc trống rỗng.
Hàn Kiến Hoằng buông miệng, khàn khàn nói: “Sao lại nhạy cảm đến vậy?”
Anh ngang ngược dùng tay đẩy đùi cô ra, xoa lên chiếc qυầи ɭóŧ của cô, Triệu Bảo Châu ngứa ngáy ưỡn mông lên.
“Đừng...” Cô sắp phát điên rồi.
Ngứa quá, ngứa quá, tại sao lại ngứa như vậy chứ?
Hàn Kiến Hoằng khẽ chạm vào một cái, cô vặn vẹo càng dữ dội hơn.
Anh liếc nhìn cô, ngạc nhiên vì cô nhạy cảm đến thế.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, anh vừa định mở miệng thì ngoài sảnh lại vang lên tiếng lách cách, giọng Vương Quế Hoa xuất hiện: “Cái con ranh này, chạy đi đâu rồi?”
Giọng nói đó rất gần phòng của Hàn Kiến Hoằng, dường như ngay ngoài cửa.
Triệu Bảo Châu bịt miệng, không dám thở mạnh, tiếp đó, tiếng gõ cửa vang lên.
“Kiến Hoằng, con có ở nhà không?”
Triệu Bảo Châu sợ đến run người.
“Kiến Hoằng?” Vương Quế Hoa tiếp tục gõ cửa.
“Mẹ, con ở nhà.” Hàn Kiến Hoằng vừa đáp lời, vừa dùng ngón tay chai sạn xoa lên âʍ ɦộ của Triệu Bảo Châu qua lớp qυầи ɭóŧ.
Triệu Bảo Châu đang ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, cảm giác tê dại và ngứa ngáy kỳ lạ ở giữa hai chân còn mạnh hơn lúc nãy, một dòng dịch nóng lại trào ra.
Triệu Bảo Châu tưởng mình đã tè ra quần, cô xấu hổ vô cùng... vặn vẹo hai chân, càng vặn, Hàn Kiến Hoằng càng cố ý xoa mạnh hơn.
Và Triệu Bảo Châu hoàn toàn không dám phản kháng mạnh, sợ làm kinh động đến Vương Quế Hoa.
Vương Quế Hoa thấy cửa không mở được thì hỏi: “Mẹ vào nói chuyện với con được không?”
Triệu Bảo Châu như muốn chết đi sống lại.
Trời ơi, mẹ chồng ngay ngoài cửa, còn cô lại nằm trên giường của anh chồng, bị anh sờ mó chỗ nhạy cảm.
Thế mà cơ thể cô dường như không thể kiểm soát được, những cảm giác kỳ lạ xuất hiện, cô vừa không muốn anh tiếp tục, nhưng chỉ cần anh dừng tay, cô lại càng khó chịu hơn.
Vương Quế Hoa vẫn đang đợi.
Trong phòng, mặt Triệu Bảo Châu trắng bệch, mắt ngấn lệ, lắc đầu với Hàn Kiến Hoằng, ánh mắt cầu xin anh đừng cho mẹ chồng vào phòng.
Hàn Kiến Hoằng hiểu ý cô, đột nhiên đứng dậy, làm bộ đi mở cửa.
Triệu Bảo Châu sợ mất hồn, vội kéo tay anh lại, van xin bằng giọng nhỏ nhất có thể: “Đừng...”
Cô ăn mặc xộc xệch xuất hiện trong phòng anh chồng, mọi người sẽ nghĩ cô quyến rũ anh.
Cô sẽ bị người ta chỉ trích mất.
Hàn Kiến Hoằng nhếch mép, cúi người nhìn cô: “Nghe lời anh hay mở cửa, chọn một cái đi.”
Triệu Bảo Châu thấy anh giống như một con quỷ ăn thịt người, cô cắn môi, tuyệt vọng nói: “Nghe lời anh.”