Hàn Kiến Hoằng đè cả người lên Triệu Bảo Châu, cô có cảm giác như bị một tảng đá ngàn cân đè lên, ngực khó thở, hít thở không thông.
Chiếc giường không lớn, hơi thở của Hàn Kiến Hoằng phả vào tai như luồng điện chạy khắp cơ thể, khiến da đầu cô tê dại.
Không gian chật hẹp bao trùm bởi sự ám muội và hơi nóng, Triệu Bảo Châu rối bời, không biết phải làm sao.
Khi cô không biết phải làm gì, thì đột nhiên Hàn Kiến Hoằng nắm lấy mông cô, bóp mạnh một cái.
Cảm giác lạ lẫm, kỳ lạ này khiến Triệu Bảo Châu sợ đến run người, cô giơ hai bàn tay nhỏ bé lên chống vào ngực Hàn Kiến Hoằng, muốn đẩy anh ra, ngửa đầu lên muốn tránh xa anh một chút.
Ngay lập tức, cổ cô bị Hàn Kiến Hoằng ngậm lấy, anh mở miệng, cắn một cái như để trừng phạt rồi hút mạnh.
Bàn tay anh cũng không ngừng lại, thô bạo véo lấy mông cô, xoa nắn rồi lại buông ra và nắm lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cơn đau xen lẫn một cảm giác tê dại.
Triệu Bảo Châu nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào, cô ngây người nhìn lên trần nhà, chỉ thấy chiếc màn trắng phía trên đầu dính vào nhau thành một vệt sáng trắng.
Dù chưa thực sự làm phụ nữ nhưng cô cũng biết chuyện gì sắp xảy ra, sự xấu hổ, ngượng ngùng, tức giận đan xen, cô vùng vẫy một cách yếu ớt.
Sức lực của Hàn Kiến Hoằng quá lớn, chỉ cần dùng tay cũng đủ để bóp gãy tay chân cô, cô không thể cử động được bất cứ bộ phận nào trên cơ thể ngoại trừ cái đầu và mười ngón tay, hai chân bị chân anh đè chặt.
Hàn Kiến Hoằng vẫn đang liếʍ cổ cô, lưỡi anh vừa nóng vừa ướt, hơi thở nặng nề phả ra hơi nóng không ngừng, cảm giác ngứa ngáy không chỉ tập trung ở cổ mà còn lan từ hai chân xuống tận đùi.
Cơn ngứa này giống như con muỗi mùa hè, không nhìn thấy, không chạm vào được, khiến cả người cô khó chịu muốn chết đi sống lại.
Triệu Bảo Châu không hiểu tại sao lại như vậy, chân tay cô như không còn xương, mềm nhũn, hai tay yếu ớt buông thõng xuống giường.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt hơn cả cái chết ập đến trong tâm trí, cô khẽ van xin: “Anh cả, đừng như vậy.”
Hàn Kiến Hoằng nghe lời nói của cô, chẳng giống như đang chống cự chút nào, mà giống như đang cầu hoan với anh hơn.
“Anh cả, em là em dâu của anh mà.” Triệu Bảo Châu xấu hổ nhắc nhở thân phận của cả hai.
Hàn Kiến Hoằng cuối cùng cũng dừng lại, ngay khi Triệu Bảo Châu nghĩ mình đã thoát nạn thì đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô. “Không phải rất sướиɠ sao?”
Mặt anh kề rất sát, gần như chạm vào mặt cô, mùi hương dễ chịu trên cơ thể anh tràn vào khoang mũi Triệu Bảo Châu, mặt cô lại đỏ bừng lên.
Hàn Kiến Hoằng nhìn vẻ đáng thương như chú cún nhỏ của cô, dươиɠ ѵậŧ càng hưng phấn phình to hơn, hơi thở trở nên dồn dập.
“Mẹ kiếp, đúng là một con điếm bẩm sinh chuyên đi quyến rũ người ta.”
Anh luồn ngón trỏ và ngón giữa của tay trái vào miệng cô, khuấy đảo bên trong, tay phải thô bạo vén áo cô lên, đặt trên eo cô và véo phần thịt mềm.
“Cũng được, không quá mềm nhưng cũng không gầy, một thời gian nữa sẽ sờ thích hơn.”
Anh sờ dọc theo eo lên trên, gạt lớp vải bông quấn quanh ngực cô ra, lòng bàn tay nắm lấy một bên ngực cô.
Ngực cô rất lớn, vừa mềm vừa trơn, lại đàn hồi tốt, sờ vào cảm giác tốt hơn nhiều so với những chỗ khác.
Hàn Kiến Hoằng khá hài lòng.
Bàn tay chai sạn của anh do làm việc quanh năm thô bạo xoa nắn ngực Triệu Bảo Châu.
Lần đầu tiên cơ thể cô bị một người đàn ông xa lạ xâm phạm, lại còn là anh chồng mà cô luôn kính sợ, theo bản năng, cơ thể Triệu Bảo Châu căng cứng, núm vυ" cũng theo đó mà cương lên.
“Đừng... đừng như vậy.” Cô hoảng sợ từ chối nhưng giọng nói lại mềm nhũn.
“Chút nữa sẽ sướиɠ thôi, đến lúc đó em còn phải cầu xin anh làm cho đấy.”
Phụ nữ miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, Hàn Kiến Hoằng biết sự chống cự của cô chỉ là nhất thời.
Triệu Bảo Châu nghĩ anh điên rồi, lại có thể nói ra những lời bậy bạ như vậy.
Cô cắn răng nhắc nhở: “Em là em dâu của anh.”
Hàn Kiến Hoằng không để tâm, khẽ cười.
Em dâu ư? Khi anh muốn, ngay cả em gái thì đã sao? Huống hồ đây chỉ là một người phụ nữ bên ngoài.
Ai bảo cô quyến rũ anh chứ?