Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Chương 7: Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Trước Sau

break

“Vòng vo cái gì, nói thẳng ra là cậu muốn ngủ với người ta không được sao.”

Chu Liên Y đang vỗ kem dưỡng lên mặt phiên dịch cho cô.

Suy nghĩ một chút, Đặng Hi Hòa nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Lúc trước hai người yêu đương, đừng nói là lăn ga giường, ngay cả hôn môi cũng không được mấy lần, gần như đều là cô chủ động, không khoa trương chút nào, trước đây cô hoàn toàn là chó la liếʍ.

“Nhìn sắc mặt cậu lưu luyến không rời không có cách nào tự kiềm chế được, nếu như vẫn thích thì theo đuổi đi.”

Triệu Linh Phong phun nước xịt thơm vào không khí, theo thói quen mà lắc đầu ngâm tụng: “Mùa xuân tới rồi, lại đến mùa động vật động dục.”

Chu Liên Y bày tỏ không đồng ý: “Nếu như tớ là Hòa Hòa, có thích hơn nữa thì tuyệt đối cũng không quay lại, ai bảo lúc trước anh ta đá bà đây chứ.”

Đặng Hi hòa nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ nói: “Chia tay, là tớ đề nghị.”

“... Vậy thì cậu đáng đời.”
"Vì sao?" Tống Lê hỏi.

Cô ngập ngừng, "Anh ấy...chán phèo." Cô không đời nào thừa nhận mình chỉ đang cố giữ chút tự trọng cuối cùng.

"Thế sao giờ lại thích? Mặt vẫn thế, có phẫu thuật à?"

"Các cậu không hiểu đâu." Sau ba năm rưỡi chia tay, Từ Thanh Yến đã khác xưa. Vẻ gầy gò thư sinh biến mất, thay vào đó là bờ vai rộng, đôi chân dài, toát ra vẻ nam tính khiến cô không thể cưỡng lại.

Đặng Hi Hòa đã hối hận.

Nếu biết mấy năm sau anh trưởng thành đến vậy thì lúc trước, làm thế nào cô cũng phải kiên trì ngủ với người ta đã rồi mới chia tay.

Ba người khác trong phòng ngủ ngồi xổm trước mặt cô, theo thứ tự mà truyền xem điện thoại của cô.

Vừa rồi lúc Từ Thanh Yến đi vào trường học, cô đã tay mắt lanh lẹ mà chụp được một tấm hình anh đi đến chỗ đèn đường, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng chỉ bóng lưng thôi là đã đủ làm cho người ta mơ màng.

Tống Lê trả lại điện thoại cho cô, vô cùng chắc chắn nói: “Ngủ.”

Triệu Linh Phong khoanh tay: “Nhất định phải ngủ.”

Chu Liên Y vỗ mạnh bàn: “Còn phải làm ba ngày ba đêm, khiến anh ta tinh tẫn nhân vong.”

Vấn đề là, làm sao lừa gạt người ta lên giường.

Sáu con mắt của ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Linh Phong.

Người biến em họ thành bạn trai, có thể thấy được chút ít năng lực.

“Chuyện này còn không dễ dàng nha.”

Cô ấy ho khan hai tiếng, thấu hiểu rất rõ nói: “Cậu ăn mặc phóng túng một chút đứng trước mặt anh ta, cam đoan anh ta sẽ nhanh chóng biến thành sói đói nhào lên.”

Tống Lê giật mình: “Không thể nào, em trai của chúng ta là người đứng đắn như vậy mà.”

“Ha ha, đàn ông đều như nhau.”

Triệu Linh Phong giương cằm lên với Đặng Hi Hòa: “Truyền thụ bí kíp gia truyền cho cậu rồi, thích tin thì tin.”

Đặng Hi Hòa hít mạnh một hơi, chậm rãi gật đầu.

Không có lựa chọn khác.

Cô không thể không tin.

Ngày hôm sau, Đặng Hi Hòa mặc chiếc váy ngắn mà bạn cùng phòng cống hiến đi ra ngoài.

Điểm đến là quán bar Blue, nhưng trước khi đến quán bar thì cần phải đi đến một nơi khác đã.

Trong tiệm cắt tóc với ánh sáng sáng tỏ, cô khoác lên miếng vải bọc cắt tóc ngồi trên ghế xoay, nhìn qua mái tóc hồng trong gương, cô nhắm mắt quyết tâm: “Nhuộm đen đi.”

Thầy Tony ái ngại vuốt ve tóc của cô, cảm thấy nghi hoặc sâu sắc đối với yêu cầu của cô: “Vừa mới chơi không bao lâu, không phải là em rất thích sao?”

Thật không dễ gì mới điều chỉnh được thành màu tóc cùng kiểu với nữ thần, Đặng Hi Hòa cũng rất không nỡ, cô than thở nói: “Tình hình có biến.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc