Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Chương 5: Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Trước Sau

break

Trường số một của tỉnh, cũng xếp hạng top 10 cả nước, Đại học Khoa học và Công nghệ.

Đặng Hi Hòa ỉu xìu gật đầu: “Được thôi.”

Thành tích học tập của anh vẫn luôn xuất sắc trong tất cả các học sinh, ngẫm lại thì cũng không thể nào cùng một trường với mình được, nếu không thì sẽ không tới năm thứ ba rồi mới chạm mặt.

“Tôi ở Đại học Tài chính và Kinh tế.”

Lộ trình đi đường giữa hai trường không quá mười phút.

Người mà cô cho rằng sẽ không còn gặp mặt nữa hóa ra lại ở gần như vậy.

Mà đối với tin tức cô tiết lộ, trên mặt anh không có sự kinh ngạc, lúc đèn đỏ đổi sang xanh, anh dẫn đầu đi lên vạch qua đường, Đặng Hi Hòa cất bước theo sát một bên: “Anh làm gì ở quán bar vậy? Làm thêm sao?”

Nhưng anh trong ấn tượng cũng không phải là loại người sẽ lãng phí thời gian vào việc kiếm tiền.

“Trải nghiệm cuộc sống sao…”

Cũng chỉ có lời giải thích này thôi.

“Cô không biết?”

Từ Thanh Yến cụp mắt liếc nhìn một cái, Hi Hòa chớp mắt suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Anh khẽ a một tiếng, có chút trào phúng, trực tiếp đi về phía sân trường.

Cô dừng bước đứng lại, hướng về phía bóng lưng của anh la lên: “Anh không đưa tôi về trường sao?”

“Tự về đi.”

“Tôi uống rượu.”

Bước chân anh hơi chậm lại, anh quay đầu nhìn cô, cau mày.

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cao giọng nhấn mạnh: “Thật đó, uống say rồi.”

Mở mắt nói lời bịa đặt chẳng qua chỉ như vậy.

Từ Thanh Yến trào phúng khẽ xì một tiếng: “Liên quan gì đến tôi.”

Anh không nhìn ra được cô có chỗ nào giống như say, lại nói đến quan hệ hiện nay của hai người.

Anh là loại người có tính nết, sau khi chia tay thì tuyệt đối sẽ không có bất kỳ liên quan gì với người cũ nữa.

Thấy thái độ anh kiên quyết, Đặng Hi Hòa cũng không cưỡng cầu: “Được thôi, tôi đi đây.”

Ai còn không phải là người phụ nữ cool ngầu chứ.

Cô chậm rãi bước đi, một bước, hai bước…

Lúc bước đến bước thứ năm, thấy chiếc bóng màu đèn đổ xuống mặt đất vẫn còn đó, cô quay người chạy lại, đưa điện thoại cho anh: “Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?”

Từ Thanh Yến không nhận lấy: “Làm gì?”

Cô ngẩng đầu, ấp úng nói: “Lỡ như có họp lớp cấp 3 thì thuận tiện liên lạc.”

Mặc dù gần như không có liên hệ với các bạn học cấp 3 nhưng không làm trở lại đến việc cô xem đây là cái cớ yêu cầu số điện thoại của người khác.

“Không có hứng thú.”

Anh mang vẻ mặt lạnh nhạt, đi vòng qua cô bước vào cổng trường, Đặng Hi Hòa cực kỳ cuống cuồng, trong lúc hoảng loạn đã kéo lấy ống tay áo của anh.

Từ Thanh Yến túm lại, dùng ánh mắt cảnh cáo cô: “Buông tay.”

Đôi lúc, Đặng Hi Hòa rất dũng cảm.

Không bỏ cuộc.

Họ giằng co trước cổng trường, thu hút sự chú ý của sinh viên. Nhiều người nhận ra Từ Thanh Yến, lén chụp ảnh.

Chú bảo vệ quan sát một hồi, đóng nắp ly, từ xa khuyên nhủ: “Cậu nhóc bỏ cuộc đi, giằng co vô ích thôi. Đến lúc người ta mặc kệ thì cậu lại khổ.”

Đặng Hi Hòa thầm đồng tình với chú bảo vệ.

Từ Thanh Yến bực dọc vuốt tóc, giật lấy điện thoại của Đặng Hi Hòa và miễn cưỡng để lại số liên lạc.

Cầm điện thoại với số mới, Đặng Hi Hòa cố nén ý cười, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ kết bạn Wechat với anh, nhớ chấp nhận.”

Từ Thanh Yến không đáp lại, nhân lúc cô cúi đầu, anh quả quyết quẹt thẻ đi qua cửa.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng người của anh nữa, Hi Hòa mới đi đến bên đường đó xe.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc