Từ Thanh Yến còn đang ở đây đấy.
Đặng Hi Hòa lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lại đổi thành gật đầu.
Đều chia tay rồi, sợ anh làm gì.
Nghĩ đến đây, cô ngạo kiều quay đầu, không nhìn anh nữa, ngược lại là câu được câu không nói chuyện phiếm với Trần Việt.
Đàn ông mở quán bar thì không có mấy ai không dẻo miệng, dù là Đặng Hi Hòa không hăng hái lắm thì cũng bị đối phương chọc cười hai tiếng.
Từ Thanh Yến cuối cùng cũng đi tới, phân loại các dụng cụ pha rượu rồi cất đi, sau đó giật cà vạt trên cổ áo xuống, nói: “Đi đây.”
Trần Việt nhìn đồng hồ: “Không phải là còn chưa tới lúc tan làm sao?”
“Trong trường có việc.”
Trần Việt tò mò: “Đêm hôm khuya khoắt thì có thể có việc gì?”
Anh ta hỏi cặn kẽ nhưng rõ ràng là Từ Thanh Yến không có ý trả lời, anh xách chiếc balo của mình khoác lên vai rồi bước đi thảnh thơi hướng về phía cửa ra vào của quán bar.
Liếc về phía bóng lưng của anh càng ngày càng xa, Đặng Hi Hòa khinh thường khẽ hừ, cô uống một ngụm rượu, lại không nhẹ không nặng đặt ly rượu xuống.
Ai đi ra theo thì người đó là chó con.
Cô khều phần tóc mai rơi rải rác xuống, kéo ra một nụ cười giả dối phong tình: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… ơ, sau cậu lại quay lại rồi?”
Đặng Hi Hòa nhìn qua theo ánh mắt của Trần Việt, người đàn ông với dáng người thẳng tắp đứng ở lối vào có ánh sáng lờ mờ, mang vẻ mặt nhàn nhạt nhìn về phía bọn họ.
Nói chính xác, là nhìn cô.
Đặng Hi Hòa lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hung dữ nói: “Nhìn gì đấy?”
Quán bar Blue là quán bar yên tĩnh, tiếng xì xào bàn tán của mấy vị khách làm nổi bật lên sự vang dội trong trẻo trong giọng nói của cô.
Từ Thanh Yến khoanh hai tay trước ngực, vẫn lạnh nhạt: “Có đi không?”
Cô xoay đầu sang một bên, thái độ kiên quyết.
Không đi.
Từ Thanh Yến không nói gì, anh quay người cất bước rời đi.
Đặng Hi Hòa nghiêng đầu sang, thấy anh lại thật sự rời đi, cô tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, vội vàng nhảy xuống khỏi cái ghế cao đuổi theo.
“Này…”
Trần Việt hụt tay, nhìn tấm danh thiếp trên quầy, khẽ cười lắc đầu.
Từ Thanh Yến bước chậm, Đặng Hi Hòa vừa ra khỏi quán đã thấy bóng dáng quen thuộc, dễ dàng đuổi kịp, lặng lẽ đi bên cạnh.
Phố đi bộ đông nghịt người, hai người giữ khoảng cách một mét, im lặng.
Đặng Hi Hòa không biết nói gì.
Thế giới rộng lớn, cô không ngờ lại gặp anh tối nay. Lúc trước còn nhờ men rượu để mạnh dạn đến gần, giờ gió lạnh ùa về, cô đã tỉnh táo.
Cô cúi đầu bước đi, nghe thấy phía trước phát ra tiếng gọi thì ngẩng đầu, đập vào tầm mắt chính là một chiếc xe ba bánh ở đối diện đi về phía mình.
Trong lòng cô có tâm sự nên nhất thời quên việc nên tránh đi, may mà có người kịp thời đưa tay kéo cô sang một bên, gần như là cùng lúc chiếc xe xích lô chạy ngang qua cô.
Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.
Đặng Hi Hòa liếc mắt nhìn chiếc xe ba bánh đã đi xa, cô mang vẻ mặt nghĩ lại mà sợ vỗ ngực một cái, nhớ tới việc phải nói lời cảm ơn ân nhân: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Từ Thanh Yến buông bàn tay bắt lấy cánh tay cô, cô mím môi, rất là tiếc hận.
Chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện lần này may mà cũng làm cho cô bớt đi sự ràng buộc rất nhiều, cô hỏi anh: “Anh muốn đi đâu vậy?”
“Về trường.”
“Ồ, ở đây?”
Anh ra hiệu cổng trường trang nghiêm ở đối diện đường cái.