Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Chương 3: Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Trước Sau

break

Trên đời lại có hai người giống nhau như vậy, Đặng Hi Hòa không tự chủ được mà so sánh gương mặt trước mặt này với người trong trí nhớ.

Mũi, mắt, miệng…

Đâu chỉ là giống, vốn chính là giống nhau như đúc, nói là chính người người đó cô cũng tin.

Chính người đó.

Lúc ý thức được điểm này thì cả người cô cứng đờ, một giây sau lại bỗng nhiên dùng hai tay che mặt vội vã muốn trốn, trong lúc bối rối thì cái trán đã đụng vào góc bàn, cô đau đến mức kêu lên thảm thiết, nước mắt không thể đè nén được mà chảy ra.

Vì đến quán bar nên cô cố ý trang điểm hợp với tình hình nhưng lại sợ tẩy trang phiền phức nên gần như đều dùng mỹ phẩm không chống nước.

Mà mấu chốt của vấn đề là, tuần trước cô vừa nhuộm tóc dài thẳng màu đen thành màu hồng tím đất, lấy cái tên đẹp là xuyên chiều không gian.

Từ Thanh Yến ghét nhất là người làm việc khác người.

Hiện tại nước mắt chảy, lớp trang điểm nhòe, không cần soi gương, Đặng Hi Hòa cũng có thể tượng tượng được bây giờ mình xấu tới mức nào, người khác gặp mặt người yêu cũ thì đều là triển khai toàn bộ khí chất, chỉ có cô là bựa đến tận trời, ngay cả mức độ bình thường cũng không phát huy được.

Vò mẻ đã không sợ rơi, cô khóc càng dữ hơn.

Vũ trụ bùng nổ đi.

---

Nửa tiếng sau khi rửa mặt xong, Đặng Hi Hòa trang điểm lại, búi gọn mái tóc hồng xù để giảm sự chú ý.

Như kẻ trộm, cô rón rén về chỗ ngồi. Ly cocktail gọi trước còn lại một nửa, định uống thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, cô rụt tay lại, thầm chửi bản thân.

Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn sợ anh.

Đặng Hi Hòa mở khung chat, hỏi Triệu Linh Phong khi nào đến. "Không tới," tin nhắn trả lời.

Vậy thì nên đi thôi. Đặng Hi Hòa cầm túi, nhưng chân không nhấc nổi.

Mấy giây sau, cô bỗng nhiên giơ ly rượu trên bàn lên, ngửa cổ làm một hơi cạn sạch rượu còn dư lại, sau đó ôm tinh thần can đảm của tráng sĩ chặt tay đi đến trước quầy bar, ngồi vào một cái ghế cao trong số đó, giương cằm lên với chàng trai thanh tú mặc áo trắng quần đen ở đối diện: “Ôi, sao anh lại ở đây?”

Đối phương cúi đầu sửa sang lại dụng cụ pha rượu, giống như không nghe thấy, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô.

Đặng Hi Hòa thẳng lưng, mang đôi môi đỏ lầm bầm nguýt anh: “Tốt xấu gì cũng nhiều năm như vậy không gặp, ngay cả nói một câu cũng không nói đúng không?”

Cô vừa khóc xong, đôi mắt ngập nước, cho dù là ra vẻ vênh váo tự đắc thì vẫn có mấy phần điềm đạm đáng yêu, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ ở bên cạnh ngầm nhướng lông mày, không để lại dấu vết gì mà ngăn cản ánh mắt của cô, anh ta mỉm cười giải thích: “Xin lỗi, nhiều gái bắt chuyện với Thanh Yến lắm, cậu ta không rảnh để ứng phó những chuyện này.”

Nói xong anh ta móc tấm danh thiếp ra đưa tới trước mặt cô, tự giới thiệu bản thân: “Trần Việt, cửa hàng trưởng của quán bar Blue.”

Điểm chú ý của Đặng Hi Hòa lại ở một chỗ khác, hai mắt trừng lớn hơn.

Người đàn ông lẳng lơ, vẫn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.

Cô nhận lấy danh thiếp của đối phương rồi hiện tay để sang một bên, ủ rũ báo lên: “Đặng Hi Hòa, Hi trong Khang Hi, Hòa trong Hòa Thân.”

“Đặng Hi Hòa, Hi Hòa, hay…”

Đối phương nhẹ nhàng líu ríu, sau đó mặt giãn ra mỉm cười, anh ta dịu dàng hỏi: “Thêm một ly nữa? Tửu lượng của cô hẳn là rất tốt.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc