Đâu ra học tập, rõ ràng là tán tỉnh, còn là ở thư viện thần thánh.
Đặng Hi Hòa cạn lời mà liếc một cái, thầm mắng một câu thế phong nhật hạ*, căm giận lật ra tài liệu mới tinh trước mặt mình.
*Thế phong nhật hạ: Dùng để chỉ tập tục, nếp sống của xã hội đang ngày càng đi xuống và ngày càng trở nên tồi tệ.
Sao lại không có người đến hướng dẫn phụ đạo cho mình chứ.
Cô nhìn mục lục trong sách giáo khoa, suy nghĩ lại bay lên chín tầng mây.
Thật ra, trước kia có người như vậy, nếu như không có người ta thì đoán chừng cô thi đại học môn Toán ngay cả điểm hợp lệ cũng với không tới.
Đáng tiếc đều là chuyện đã qua.
Cô mạnh mẽ lắc đầu gọi mình hoàn hồn, sự chú ý theo đó mà quay về trong sách vở, hơn hai mươi phút đồng hồ trôi qua, tiến độ vẫn dừng lại ở phần mở đầu, không có cách nào, tách từng chữ ra thì cô biết, gom lại với nhau thì trở thành sách trời mà người phàm xem không hiểu.
Cô vỗ đầu một cái rồi đóng sách vở lại, người rũ xuống nằm nhoài trên bàn, sau khi mí mắt chớp hai cái thì chậm rãi nhắm lại.
Buồn ngủ,
Đáng tiếc, ông trời không thỏa mãn lòng người, điện thoại vang lên.
Tin nhắn đến từ bạn cùng phòng Triệu Linh Phong, hẹn cô tối nay uống rượu.
Một người uống nửa ly là gục lại hẹn mình đi uống rượu, trực giác của Đặng Hi Hòa cảm thấy không thích hợp, cô đứng dậy đi vào trong góc gọi điện thoại.
Đối phương bắt máy rất nhanh, ỉu xìu alo một tiếng.
Đối với người của mình, Đặng Hi Hòa từ trước đến nay lười nói quanh co lòng vòng, cô hỏi: “Cãi nhau với em trai?”
Phòng ngủ có bốn người, người Đặng Hi Hòa bội phục nhất chính là Triệu Linh Phong, dựa vào sức một người mà làm em họ thân thiết trở thành bạn trai.
Đầu bên kia hừ lạnh một tiếng ngầm thừa nhận rồi lập tức hỏi cô: “Rốt cuộc là có đi không?”
Cô quay đầu liếc mắt nhìn vị trí tự học một cái, do dự trả lời: “Tớ phải học…”
Không rảnh.
“Ồ.”
Bên kia thờ ơ nói: “Được rồi, vậy thì thôi, tớ đi hỏi người khác.”
Tuy là nói như thế nhưng lại không cúp máy.
Hai bên im lặng mấy giây, Đặng Hi Hòa nhắm mắt quyết định, nói: “Được rồi được rồi, gửi địa chỉ đến đi.”
Bên kia xùy cười một tiếng rồi cúp máy, lập tức gửi tin nhắn thời gian địa điểm tới.
Trước khi lên đoạn đầu đài còn được cho ăn no một nữa mà, coi như là một trận chè chén say sưa cuối cùng trước khi tập trung vào học tập đi.
Cô giống như là an ủi bản thân mình, yên tâm thoải mái mà thu dọn đồ rồi ra khỏi thư viện.
Nhưng mà, nếu như biết chuyến này gặp được ai thì Đặng Hi Hòa nhất định sẽ thành thật ở thư viện học, nhưng cô không phải là tiên tri, không có năng lực dự báo, đến mức là dưới tình huống không có chút chuẩn bị nào, cô nhìn thấy một người mà cô cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại nữa.
Từ Thanh Yến.
Bởi vì là bên mặt, lại nhiều năm không gặp, ban đầu Đặng Hi Hòa không nghĩ tới sẽ là người ta, chẳng qua là cảm thấy giống, thế là ỷ vào việc không ai biết ai và sự che giấu của ánh đèn lờ mờ, cô không chút kiêng kỵ mà nhìn chằm chằm người ta.
Có lẽ cũng bởi vì ánh mắt của cô quá rõ ràng, đối phương cuối cùng cũng không chịu được mà quay mặt lại, nhăn đôi lông mày xinh đẹp hỏi cô: “Nhìn đủ chưa?”
Nhìn lén bị bắt tại trận, trên mặt Đặng Hi Hòa không có sự xấu hổ, cô tự nhiên hào phóng cười trả lời: “Tôi xin lỗi, anh quá giống một người bạn của tôi…”