Chuông báo thức reo lần hai, Đặng Hi Hòa uể oải tắt, vùng vẫy trong chăn rồi miễn cưỡng ngồi dậy.
Tống Lê, người thường ở nhà nhất phòng, đang xem TV, thấy động liền nhìn đồng hồ, giả bộ kinh ngạc: "Ôi chao, hiếm thấy!"
Cuối tuần lẽ ra phải ngủ nướng, vậy mà Hi Hòa lại dậy được.
Đặng Hi Hòa ủ rũ đáp: "Khổ quá."
Nói rồi cô lờ đờ cầm đồ rửa mặt vào nhà vệ sinh, vẻ mặt chán chường.
Năm ba học kỳ hai vốn đã nặng, mãi mới đến cuối tuần rảnh rỗi, Hi Hòa định thư giãn thì chợt nhận ra học kỳ đã qua một nửa, lại sắp thi cuối kỳ.
Chuẩn bị trước cho kỳ thi gần hai tháng, cũng không phải nói là cô yêu thích học tập, đúng lúc ngược lại, cô chính là học tra* từ đầu đến đuôi, thi hành sáu mươi điểm thì vạn tuế, hơn một điểm là lãng phí, chỉ cầu có thể thuận lợi tốt nghiệp, nhưng ông trời không theo nguyện vọng của cô, hết lần này tới lần khác có một môn ngay cả sáu mươi điểm cũng không thi được.
*Học tra: Là người học cho có, điểm thấp.
Mọi việc mọi vật đều có tính hạn chế của riêng nó, Đặng Hi Hòa cho rằng, Toán cao cấp chính là tính hạn chế của cô.
Có trách thì trách trước đó ung thư lười của cô phát tác, vứt chuyện điền nguyện vọng đại học cho bố mẹ, mẹ Đặng làm một tài vụ, đối với kiếp sống nghề nghiệp của mình cực kỳ hài lòng, đương nhiên là đã viết chuyên ngành Quản lý tài chính cho con gái mình.
Một người thi đại học với môn Toán miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đi học Quản lý tài chính, đối mặt với Toán cao cấp còn khó hơn Toán cấp 3, không có gì bất ngờ mà thi rớt ba lần, tài liệu môn Toán của bạn cùng phòng đều đi bán ve chai rồi, cô còn phải lần lượt học cải thiện với mấy đàn em một lần, không đề cập đến sự đau xót trong đó cũng được.
Trước vẻ uy nghi của thư viện, Đặng Hi Hòa gắng gượng vực dậy tinh thần.
Vừa bước vào, cô đã chạm mặt một đàn em thân thiết. Cậu ta ngạc nhiên hỏi: "Đàn chị? Chị đến đây làm gì ạ?"
Mặt Hi Hòa tối sầm: "Biến."
Cô vào thư viện, lẽ nào để chơi?
Cậu ta cười hề hề, kéo tay cô: "Em đùa thôi. Em biết chị đến học, chắc chắn là học Toán cao cấp."
“...”
Sự tích huy hoàng thi rớt ba lần của cô đều truyền đến khóa dưới rồi?
Đặng Hi Hòa quyết định kể từ hôm nay sẽ quyết tâm sửa chữa những sai lầm trước kia, cố gắng học tập.
Bởi vì cách cuối kỳ còn một khoảng thời gian, sinh viên đến thư viện tự học không nhiều, đàn em muốn đi lầu một, Đặng Hi Hòa muốn lên lầu hai, hai người chào hỏi nhau xong là tách ra.
Sau khi tìm được chỗ trống, cô không lập tức đặt cặp sách xuống mà đầu tiên là lấy ra túi khăn giấy lau mặt bàn, lau bàn xong thì lại lau ghế, mặc dù cái bàn đều rất sạch sẽ.
Sau khi làm xong thì cô ngồi xuống, theo thứ tự mà lấy ra giấy, hộp bút, sách vở để chỉnh tề lên bàn, vừa cầm bút lên thì chợt thấy khát nước, cô lại cầm ly nước đi ra khỏi phòng tự học.
Lấy nước nóng quay về, lại không có cái cớ nào khác để có thể trốn tránh nữa, cô chậm rãi thở dài một hơi, nửa người trên ngả ra sau ngồi phịch xuống ghế.
Việc học tập quá thiêng liêng, cần ấp ủ thêm chút động lực.
Ỷ vào việc không ai quen biết mình, cô lười biếng nghiêng ngả trong ghế, ánh mắt nhìn về phía trước, đúng lúc nhìn thấy một cặp đôi, chàng trai đang giảng bài cho bạn gái, hai khuôn mặt đều sắp dán vào nhau rồi.