Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Chương 13: Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Trước Sau

break

“Từ Thanh Yến, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

“Không thể.”

Từ chối quá dứt khoát, Hi Hòa thở dài một tiếng, cũng không cưỡng cầu: “Được thôi, dù sao không hỏi tôi cũng biết đáp án.”

Từ Thanh Yến không khỏi cười nhạo: “Cô có thể biết được cái gì?”

Ngoại trừ ăn từ trời sáng đến khi trời tối.

“Hừ, đừng xem thường người khác.”

Sự khinh bỉ của anh quá rõ ràng, Hi Hòa cũng không thấy buồn bực, cô ném que trúc đi, thản nhiên mở miệng: “Hẳn là anh không có bạn gái nhỉ?”

Câu nghi vấn, giọng điệu chắc chắn.

Từ Thanh Yến sửng sốt, tránh đi sự tìm tòi trong ánh mắt cô: “Không liên quan gì tới cô.”

Cái phản ứng này, Hi Hòa thỏa mãn vỗ tay một cái: “Vậy chính là thật sự không có rồi!”

Cô đã nói mà, có cô gái nào rộng rãi đến mức bỏ mặc bạn trai ở cùng cô gái khác mà còn lâu như thế không liên lạc chứ.

Đặng Hi Hòa cực kỳ hài lòng, cô lấy ra một xiên thận lớn mình thích nhất đưa cho anh: “Hương vị cũng được, thử xem.”

Anh không chút do dự mà đẩy ra: “Lấy đi.”

“Đừng mà, ăn gì bổ nấy.”

Cô nhếch môi, cười đến mức giống như nữ yêu tinh trong động bàn tơ chạy đến.

Khuôn mặt Từ Thanh Yến trầm xuống, ánh mắt sâu kín: “Ăn gì bổ nấy?”

“Đúng thế, anh học y mà không biết sao?”

Cô bận tuốt xiên, không cảm thấy lời mình nói có gì không ổn.

“Cô tốt nhất là nhớ kỹ lời nói tối nay.”

Từ trong hàm răng nặn ra một câu nói, Từ Thanh Yến nhìn thời gian, không kiên nhẫn thúc giục: “Ăn nhanh lên.”

“Ồ.”

Đặng Hi Hòa thay đổi thành bắt đầu ăn một cách nhai kỹ nuốt chậm, tướng ăn nhã nhặn chưa bao giờ có.

Lúc ra khỏi quán ăn thì đã gần đến mười giờ.

Hi Hòa hít vào một hơi khí lạnh: “Lạnh quá.”

Đang ở thời khắc xuân hạ thay nhau, ban ngày đã có hơi nóng nhưng ban đêm vẫn lạnh như cũ.

Từ Thanh Yến liếc qua hai chân trần truồng của cô, oán thầm một câu đáng đời, cất bước chân đi trước.

“Đi chậm một chút đi.”

Ăn quá no, Đặng Hi Hòa ưỡn cái bụng miễn cưỡng đuổi theo anh, nhìn thấy quán trà sữa vẫn chưa vẽ bản mẫu thiết kế, ánh mắt cô sáng lên: “Mua ly trà sữa đi.”

Từ Thanh Yến không để ý tới cô nhưng vẫn yêu cầu nhân viên thu ngân một ly bốn mùa xuân.

Nóng.

Hi Hòa híp mắt, vụng trộm cười.

Ở một số phương diện, cô là một người rất bền chặt lâu dài, nhiều năm như vậy nhưng vẫn thích nhất là bốn mùa xuân.

Thời gian không còn sớm nữa, trên đường trở về, Đặng Hi Hòa không giày vò đưa ra yêu sách với anh nữa, cô bưng ly nước nóng thỉnh thoảng uống một ngụm, đi ở bên cạnh anh, giống như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

“Cô và Trần Việt đã nói gì?”

Anh bỗng nhiên lên tiếng, Hi Hòa sửng sốt: “Gì cơ?”

Cô ngẩng mặt lên, mở to hai mắt nghiêm túc nhìn anh, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, khó chịu nói: “Trong quán bar.”

“Ồ…”

Cô không xác định hỏi: “Ý anh nói là bí mật sao?”

“Ờ.”

Bây giờ anh nghe thấy hai chữ “bí mật” là thấy phiền.

“Thích nói thì nói.”

“Cũng không có gì, chỉ là ---”

Cô bỗng nhiên dừng câu chuyện lại, khẽ ho một tiếng, ngược lại nói: “Thêm Wechat của tôi đi, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Ha.

“Vậy thì cô cứ giữ đi.”

“...”

Bốn mùa xuân trong tay lập tức không ngọt nữa.

Không kết bạn Wechat nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt trong tối nay của Hi Hòa, cô ngâm nga bài hát đi vào phòng ngủ, nhìn thấy tài liệu môn Toán cao cấp mới tinh trên bàn cũng đáng yêu hơn rất nhiều.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc