Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Chương 12: Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Trước Sau

break

Từ Thanh Yến ngồi thẳng, không ngờ cô bỗng nhiên lại gần, mắt tỏa ánh sao nhìn chằm chằm mình.

Ngửa ra sau kéo dài chút khoảng cách, anh đề phòng đánh giá cô: “Làm gì vậy?”

“Tóc.”

Hi Hòa chỉ vào đầu anh: “Các anh lại còn có mái tóc dày rậm, không khoa học.’”

Cô lại chỉ đầu mình, uể oải nói: “Tôi vừa nhìn thấy Toán cao cấp là tóc đều sắp rụng sạch rồi.”

Từ Thanh Yến hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi nói: “Cô ngồi đàng hoàng trước đã.”

“Ồ.”

Hi Hòa ngồi về chỗ cũ, vừa nghĩ tới Toán cao cấp không có chỗ xuống tay, trời đều trở nên xám xịt rồi, cô yếu ớt ngồi tê liệt ở một bên của hàng ghế sau, hai cái đùi lười nhác tách ra.

Trong xe mờ tối, trắng đến mức phát sáng.

Yết hầu của Từ Thanh Yến khẽ động, anh bình tĩnh dời ánh mắt đi, lạnh giọng dạy dỗ: “Sắp xuống xe rồi, ngồi đàng hoàng.”

“Hửm? Ồ.”

Mặc dù không hiểu rõ giữa hai chuyện này có sự liên hệ tất yếu gì nhưng cô vẫn nghe lời làm theo.

Chưa đến chín giờ, người ra vào trường vẫn còn không ít.

Cô đứng ở vị trí xuống xe, xe taxi đều đã đi rồi nhưng cô không hề có chút động lực cất bước.

Lần đầu tiên cảm thấy, ký túc xá gần cổng trường là chuyện xấu.

Người phía trước quay đầu, từ xa thúc giục cô: “Nhanh lên.”

“Ừm.”

Nhiều khi, thật ra chỉ cần đừng làm người ta phát bực thì Từ Thanh Yến vẫn rất dễ nói chuyện, ví dụ như lúc yêu đương thời cấp 3, anh đồng ý đưa cô về nhà thì nhất định sẽ đưa cô đến cửa nhà, hiện tại đưa cô về phòng ký túc xá cũng như thế.

Thế nhưng, đêm xuân ngắn ngủi, cô thật sự không muốn bây giờ đã về.

Hi Hòa giữ chặt người lại: “Tôi đói quá, chúng ta đi đến phố ăn vặt ăn khuya rồi về đi.”

Biểu cảm buồn khổ không giống như đói bụng, ngược lại giống như táo bón.

Từ Thanh Yến quay đầu nhìn người đối diện: “Cô xác định?”

Nguyên khu xung quanh đại học Tài chính và Kinh tế có tiếng là nát, cùng tọa lạc trong khu đại học, đại học Khoa học và Công nghệ bên kia phồn hoa bao nhiêu thì đại học Tài Chính và Kinh tế bên này hoang vu bấy nhiêu, phóng tầm mắt nhìn là một loạt khu phòng tự xây dọc theo con đường, chẳng trách sinh viên đều chạy đến đại học Khoa Học và Công nghệ.

Đặng Hi Hòa cũng biết bên này không có gì ngon, nhưng cô không không nghĩ tới bác tài xế lái xe chạy nhanh như vậy, cô còn chưa cảm thụ hết phong cảnh ven đường thì đã xuống xe rồi.

“Đi thôi, mời anh ăn một bữa, coi như cảm ơn anh tối nay đã đưa tôi về.”

Từ Thanh Yến không có thói quen ăn khuya, anh ăn ngay nói thật: “Tôi không đói bụng.”

Nhanh chóng trở về chính là sự cảm ơn tốt nhất đối với anh rồi.

“Nhưng mà tôi đói.”

Hi Hòa đỡ eo, dáng vẻ đói bụng đến mức đi không được: “Nếu như tôi không được ăn gì thì chắc chắn tối nay sẽ không ngủ được.”

“Vậy thì đi siêu thị mua đồ ăn vặt.”

Vẻ mặt cô ghét bỏ: “Không muốn, tôi không ăn loại thực phẩm rác đó đâu.”

Mười phút sau, trong quán nhỏ chật hẹp, Từ Thanh Yến quét mắt một vòng nhìn xiên nướng vừa được bưng lên, xác nhận với cô: “Không ăn thực phẩm rác?”

Một miếng cắn một xiên tỏi tây chiên, Hi Hòa xấu hổ nhưng không mất ưu nhã mà cười: “Thực phẩm rác cao cấp thì vẫn có thể thỉnh thoảng ăn một chút.”

Ngụy biện.

Anh rút tờ khăn giấy đưa tới, không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi: “Khóe miệng bên phải.”

Giọng điệu có chút hung dữ, Đặng Hi Hòa cười hì hì nhận lấy, lau miệng sạch sẽ rồi tiếp tục ăn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc