Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Chương 11: Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Trước Sau

break

Mãi đến khi ra khỏi quán bar bị gió lạnh thổi tới, Đặng Hi Hòa mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng: “Anh… muốn đưa tôi về sao?”

Anh đi ở phía trước mấy bước, không quay đầu càng không lên tiếng.

Ngầm thừa nhận rồi.

Khóe miệng cô giương lên, bước loạng choạng đuổi theo anh: “Thật ra không cần lo lắng đâu, môn thể dục ở đại học tôi đã rèn luyện sanda* ba học kỳ rồi.”

*Sanda tiếng Việt mình gọi là Tán Đả là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.

“Ồ.”

Anh nhìn về phía trước, khô khan nói: “Vậy cô tự đi về đi.”

Nói rồi anh sải bước muốn bỏ lại cô, Hi Hòa vội vàng bắt lấy người, cười đến mức không thấy mắt đâu: “Đừng mà, vẫn là phải đưa về.”

Anh cuối cùng cũng cúi đầu, nhìn về phía cánh tay mình đang bị hai cánh tay nhỏ ôm lấy.

Cách rất gần, anh nâng mí mắt lên, im lặng nhìn cô.

“Tôi xin lỗi, nhất thời tình thế cấp bách.”

Cô xấu hổ cười cười, lập tức buông hai tay ra: “Hiểu lầm, hiểu lầm ha ha, chúng ta đi đón xe đi.”

Hai người đi đến giao lộ gần đó, rất nhanh đã có xe taxi đi tới, vừa mới lên xe, điện thoại liền rung lên hai cái.

Tin nhắn đến từ Trần Việt, hỏi Từ Thanh Yến có đưa cô về trường hay không.

Đặng Hi Hòa đột nhiên nghĩ ra, cô giơ tay lên đồng thời xích đầu lại gần người bên cạnh, nhanh chóng nhấn vào nút chụp hình.

Tốc độ nhanh chóng, Từ Thanh Yến hoàn toàn không kịp ngăn cản, anh khó chịu liếc nhìn cô: “Làm gì vậy?”

“Trần Việt hỏi tôi ở cùng với anh, tôi phải trả lời anh ta một chút.”

Có hình

thì mới có chân tướng.

“Xóa đi.”

Cô ngẩng đầu, cười híp mắt cho anh thấy giao diện trò chuyện: “Đã gửi rồi nha.”

“Có điều anh yên tâm, tôi đã xóa trong điện thoại rồi, Trần Việt chắc chắn cũng sẽ không lưu lại đâu.”

Cô lưu lại là được rồi.

Ở ngay trước mặt anh, Hi Hòa từng bước một xóa bỏ tấm hình hai người chụp chung trong album ảnh: “Này, không có, không cẩn thận chụp lén anh, xin lỗi.”

Vì biểu đạt sự áy náy chân thành, ngay cả trong phần “Xóa gần đây” cô cũng cùng xử lý, xóa sạch hoàn toàn.

Khóe miệng của anh động đậy, anh quay đầu hướng mặt về phía bên khác, để lại cái gáy cho cô.

Hi Hòa cạn lời mà trợn mắt một cái.

Quỷ hẹp hòi.

Cất điện thoại đi, cô nhẹ nhàng túm góc áo sơ mi của anh: “Này, Trần Việt nói anh ta là đàn anh của anh, thật sao?”

Giọng nói ung dung.

Từ Thanh Yến khoanh tay lạnh lùng ừ một tiếng.

“Vậy các anh học ngành nào?”

Ý định ban đầu của Hi Hòa là nói sang chuyện khác, nói một lúc mới nhớ tới mình quả thật không biết chuyên ngành của anh.

Từ Thanh Yến xoay người lại: “Cô không biết?”

Hi Hòa lắc đầu.

Anh mím môi, cụp mắt quan sát cô, dường như càng thêm giận dữ.

Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

Ngay cả việc anh học ngành nào cũng chưa từng nghe ngóng, là người bạn gái cũ cô đây không đạt tiêu chuẩn sao?

“Nhanh nói đi.”

Nắm lấy góc áo sơ mi của anh, lại bắt đầu túm.

Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì.

Từ Thanh Yến giơ tay lên hất tay cô ra.

Vẫn cứ không nói.

Nhìn bàn tay trống rỗng, Hi Hòa thờ ơ nhún vai: “Được thôi, hỏi Trần Việt thì cũng giống vậy.”

“Y học khoang miệng.”

“Hửm?”

Động tác cầm điện thoại của cô dừng lại: “Bác sĩ nha khoa sao?”

“Ừm.”

“Quào, vậy các anh rất lợi hại đó.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc