Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Chương 10: Chỉ Muốn Ngủ Với Anh

Trước Sau

break

Nhắc nhở anh ta đừng quên tuyển người, Trần Việt ha ha gượng cười: “Đừng tuyệt tình như vậy chứ.”

“Ha.”

Ánh mắt của anh tựa như đảo qua cô trong lúc lơ đãng, dừng lại một giây trên chiếc váy ngắn chỉ che khuất bẹn đùi, sau đó anh vịn xe đẩy rời đi.

Vai rộng chân dài, đường cong phần eo lưu loát, trông rất có sức bật…

Hi Hòa vỗ vỗ mặt, cô nghiêng đầu căm giận trừng mắt nhìn Trần Việt: “Tại sao anh có thể để anh ấy bán nhan sắc chứ!”

“Người làm ăn mà, có thể kiếm tiền là được, thủ đoạn đều là thứ yếu nha.”

Anh ta chép miệng, đưa rượu cho Từ Thanh Yến xong, quay về lại thu được mấy đơn.

“Ôi, trai đẹp cũng có phiền não, rất được hoan nghênh.”

Hi Hòa buồn bực đến nghiến răng nghiến lợi, không thể nhịn được nữa: “Không phải anh thiếu người làm sao? Tôi tới.”

Trần Việt sửng sốt: “Em?”

“Hừ.”

Cô khoanh tay ưỡn ngực, cao ngạo hất cằm lên: “Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp sao?”

Đối phương lấy tay chống đầu đánh giá cô, anh ta lười biếng gật đầu: “Là rất xinh đẹp, anh cân nhắc trước đã, chốc nữa nói cho em biết kết quả nhé.”

Lúc Từ Thanh Yến đến gần thì hai người đang trao đổi số điện thoại, thuận tiện kết bạn Wechat.

Anh nhíu chặt lông mày, ánh mắt quét về phía Trần Việt: “Anh đã nói gì với cô ấy?”

“Ừm, nói…”

Trần Việt lấy lại điện thoại, cười như không cười mà nhìn thẳng vào anh, chậm rãi ném ra đáp án: “Bí mật.”

Dứt lời anh ta vỗ vỗ mu bàn tay của Đặng Hi Hòa: “Đúng không, ŧıểυ ŧıểυ Hòa?”

Cố đè xuống sự buồn nôn mà xưng hô “ŧıểυ ŧıểυ Hòa” này mang tới, Đặng Hi Hòa đáp một tiếng “Ừ.”

Chuyện chưa đâu vào đâu, người biết được càng ít càng tốt.

“Tôi đi trước đây, chốc nữa anh suy nghĩ xong rồi thì liên lạc với tôi.”

Cocktail quả thật có tác dụng chậm lớn, cho dù là cô tự xưng là thần rượu của phòng ngủ 302 thì cũng có chút men say mơ màng muốn ngủ, phải thay đổi nơi không khí trong lành để tỉnh rượu.

Cô ngáp một cái, vẫy vẫy tay với Từ Thành Yến: “Tạm biệt.”

Phí hết tâm tư ăn diện xong mới tới đây, kết quả ngay cả nói chuyện cũng không được hai câu, trong lòng cô không phải là không khó chịu.

Sự mất mát của cô được viết lên trên mặt, Trần Việt cảm thấy lo, anh ta quơ lấy chìa khóa xe nói: “Để anh đưa em đi, cũng không xa.”

Đối với người không quen, Hi Hòa sợ nhất là đối phương đột nhiên nhiệt tình, cô đang muốn từ chối thì có người đã lên tiếng trước: “Không cần đâu.”

Cô quay đầu, liếc mắt về phía Từ Thanh Yến, cũng không nghĩ nhiều, cô phụ họa nói: “Đúng rồi, rất gần nên không cần phiền phức, cảm ơn.”

“Nhưng để một cô gái uống rượu đi về một mình thì không an toàn lắm…”

Khuôn mặt anh ta lộ ra sự khó xử, ánh mắt liếc nhìn Từ Thanh Yến lại là vẻ cười trên nỗi đau của người khác sáng ngời.

Từ Thanh Yến cởi cà vạt, giữa động tác mơ hồ lộ ra sự bực bội.

Cởi cà vạt, có nghĩ là người ta muốn tan làm.

Trần Việt nhìn thời gian, ngầm hiểu trong lòng mà cười: “Tối nay lại có việc đúng không, được được được, không sao, đi đi.”

Không nhìn anh ta trêu chọc, Từ Thanh Yến mang sắc mặt bình tĩnh quay người rời đi.

Đặng Hi Hòa nhìn qua bóng người vóc dáng cao lớn, lại liếc mắt nhìn Trần Việt, cô không nói hai lời mà quả quyết đi theo ra ngoài.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc