Đêm hôm đó, Trần Dật Khải và Trịnh Ninh Ức chuẩn bị quay cảnh hôn cuối cùng. Theo kịch bản, anh mặc bộ vest đen, ngồi trên ghế sofa đọc sách. Trịnh Ninh Ức bước đến, nói vài câu, sau đó hôn lên má anh. Đáp lại, anh sẽ hôn lên môi cô. Cảnh quay kết thúc tại đó.
Dưới nhiều góc quay từ máy quay, Trần Dật Khải nhanh chóng nhập vai. Trong ánh mắt anh ánh lên sự đắm đuối, khóe môi nhếch lên khi thấy Trịnh Ninh Ức bước lại gần, thể hiện rõ nét tình cảm dành cho cô.
Nhưng Trịnh Ninh Ức lại tự ý đẩy cao cao trào. Cô dang chân, ngồi lên đùi Trần Dật Khải, tay giật mạnh chiếc cà vạt đỏ, kéo anh lại gần mình.
Cô chuẩn bị cướp lấy đôi môi mỏng của anh. Thế nhưng, đạo diễn vẫn chưa có ý định hô cắt.
Nhanh như chớp, Trần Dật Khải giơ tay phải lên, lòng bàn tay áp chặt lên môi cô, ngăn chặn hành động bất ngờ này.
Cô ngỡ ngàng, đôi mắt mở to, khuôn mặt lộ rõ sự bối rối.
“Không có cảnh này.” – Trần Dật Khải vẫn giữ nguyên bàn tay trên môi cô, nghiêm giọng ra lệnh: - “Xuống đi.”
Trịnh Ninh Ức gạt tay anh ra, khó chịu vì bị từ chối:
“Tôi thêm vào cũng chỉ để cảnh phim có thêm chủ đề bàn tán. Anh không hiểu sao? Lần đầu tiên anh đóng phim truyền hình à?”
Trần Dật Khải bình tĩnh đáp lại:
“Nếu cô không xuống, thì khỏi quay.”
Cô tức tối, lớn giọng:
“Hy sinh một chút để tăng lượt xem có làm sao đâu? Hơn nữa, chúng ta nhìn rất đẹp đôi. Nhiều khán giả còn bảo phải thêm mấy cảnh như vậy vào!”
Trần Dật Khải phớt lờ, lặp lại lần nữa:
“Xuống đi.”
“Tôi thấy Ninh Ức nói đúng đó. Cặp của hai người đang hot nhất hiện nay. Thêm chút cao trào thì tập này chắc chắn sẽ đạt kỷ lục lượt xem!” – quản lý Kỷ Đường đứng bên cạnh tiếp lời, cố gắng vì mục tiêu dẫn đầu khung giờ.
Trần Dật Khải không do dự, nhẹ nhàng đẩy Trịnh Ninh Ức khỏi người mình:
“Nhưng tôi không muốn.”
Thấy thái độ cứng rắn của Trần Dật Khải, đạo diễn Lý cầm kịch bản hét lớn:
“Hai người đừng làm loạn nữa! Cảnh này cứ quay theo kịch bản, quay xong là đóng máy rồi. Mai còn phải dự tiệc mừng công. Đừng có làm tôi thêm rắc rối. Giải lao 20 phút!”
Trịnh Ninh Ức định lên tiếng cãi lại, nhưng dưới ánh mắt của Kỷ Đường, cô đành nuốt những lời khó nghe vào trong.
Trần Dật Khải chẳng buồn nhìn cô, đứng dậy rời khỏi ghế sofa, đi ra ngoài trường quay. Anh lấy điện thoại, mở danh bạ và bấm gọi đến số quen thuộc nhất.
“Alo?” – Giọng nói thắc mắc của Trương Dĩnh Trúc vang lên.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, giọng anh trở nên dịu dàng:
“Em đang làm gì thế?”
“Vừa đi uống trà chiều với Thái Đình về. Em đang ở nhà. Anh quay xong chưa?”
“Chưa.”
“Vậy sao anh gọi cho em? Đang giờ nghỉ à?”
“Nghỉ 20 phút.” – Trần Dật Khải cười khẽ. – “Đột nhiên nhớ cô em gái ngốc này.”
Trương Dĩnh Trúc gửi yêu cầu gọi video. Anh nhanh chóng đồng ý. Trên màn hình, cô đang vừa ăn bánh vừa cười vui vẻ.
Nụ cười của cô dường như có sức lan tỏa, khiến tâm trạng buồn bực của anh cũng tan biến.
“Vậy đợi anh về dẫn em đi ăn món ngon nhé! Em muốn ăn cá chiên giòn, gà rán Hàn Quốc, cà ri bò chảy lava, bánh phô mai Basque!” – Trương Dĩnh Trúc vừa nuốt miếng bánh, vừa lộ vẻ thỏa mãn.
Trần Dật Khải bật cười trước dáng vẻ ngộ nghĩnh của Trương Dĩnh Trúc:
“Anh không cấm em ăn, nhưng nếu em thực sự định lấy con trai của chú, rồi váy cưới không chui vào được thì sẽ hối hận đấy.”
Trương Dĩnh Trúc nhíu mày, khoanh tay thành hình chữ X, nghiêm nghị:
“Em không lấy chồng đâu! Em muốn mãi làm cô con gái nhỏ vô lo vô nghĩ của gia đình, tuyệt đối không bước vào hôn nhân!”
Trần Dật Khải cười bất lực:
“Ba không thể để em cả đời không lấy chồng.”
Trương Dĩnh Trúc đưa micro trên điện thoại sát môi, nói khẽ:
“Còn anh chẳng phải cũng không muốn kết hôn sao?”
Trần Dật Khải nhìn cô chăm chú hồi lâu, sau khi suy ngẫm kỹ mới đáp:
“Chuyện đó thì liên quan gì đến việc em có cưới hay không?”
“Còn phải hỏi sao? Em muốn ở bên anh cả đời mà!”
Trương Dĩnh Trúc đưa màn hình điện thoại ra xa, nhoẻn miệng cười rạng rỡ, ngây thơ.
Nụ cười trên gương mặt Trần Dật Khải lập tức biến mất.
Trương Dĩnh Trúc không nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của anh, tiếp tục hỏi:
“Khi nào anh quay xong phim? Tháng sau là sinh nhật anh rồi, trước đó anh có về nhà không?”
Trần Dật Khải kéo tâm trí về thực tại:
“Còn hai, ba sự kiện liên quan đến phim nữa, chắc sau sinh nhật anh mới về.”
Trương Dĩnh Trúc hơi thất vọng:
“Vậy mỗi ngày nhớ báo bình an với em nhé! Thời tiết dạo này lạnh, anh nhớ giữ sức khỏe, đừng để bị cảm!”
Trần Dật Khải bật cười, châm chọc:
“Anh không phải con nít, cũng chẳng ngốc như em.”
Trương Dĩnh Trúc không chịu thua, nhanh trí phản bác:
“Lần trước anh sốt, em đã chăm sóc anh. Giờ em đã có kinh nghiệm chăm người khác rồi!”
Trần Dật Khải nhướng mày:
“Anh không nhớ em chăm sóc anh lúc nào.”
Trương Dĩnh Trúc phồng má:
“Vì anh uống thuốc xong ngủ mê mệt thôi! Anh chắc chắn quên mất mình đã làm gì!”
Trần Dật Khải sững lại:
“Anh đã làm gì?”
Trương Dĩnh Trúc hắng giọng:
“Ờ... không có gì! Thôi, chắc anh sắp hết giờ nghỉ rồi. Tối có thời gian thì gọi em nhé, tạm biệt!”
Cuộc gọi video bị cúp ngang. Trần Dật Khải cố nhớ lại lần bị cảm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù tìm kiếm thế nào, đầu anh chỉ toàn là khoảng trống mơ hồ.
Trong khi anh đang trầm ngâm, giọng nói ngọt ngào của Trương Dĩnh Trúc cứ văng vẳng trong đầu, lặp đi lặp lại mãi không thôi.
Thời gian trôi qua như thoi đưa. Đã hai mươi năm kể từ lần đầu tiên anh gặp cô ở trại trẻ mồ côi. Khi đó, cô ngồi một mình trong sân, chăm chú xây một lâu đài cát.
Cô dành cả buổi sáng để hoàn thành lâu đài, nhưng rồi lại bị mấy cậu nhóc nghịch ngợm phá hỏng. Cô không hề phàn nàn hay nổi giận, chỉ tiếp tục xây lại từ đầu.
Trong mắt Trần Dật Khải lúc đó, cô bé ấy thật kỳ lạ, đến mức bị ức hiếp cũng không biết phản kháng.
Mãi đến khi lâu đài cát bị phá lần thứ năm, sau khi bọn nhóc rời đi, cô mới ngồi khóc thút thít một mình.
Sau đó, Trần Dật Khải tìm mấy cậu nhóc phá phách kia, bắt bọn họ xin lỗi cô.
Trương Dĩnh Trúc vô cùng bất ngờ, nhưng không chỉ chấp nhận lời xin lỗi mà còn mỉm cười đáp lại:
“Không sao, em có thể làm lại.”
Lúc ấy, Trần Dật Khải chỉ cảm thấy mình đã phí công vô ích. Hóa ra cô không quan tâm người khác đối xử tệ với mình thế nào. Trước khi rời đi, anh bực bội buông một câu:
“Sớm biết vậy đã không giúp em. Người không biết nghĩ cho mình thì người khác có giúp cũng vô ích.”
Thế nhưng, chỉ vài ngày sau, anh đã nếm mùi hối hận. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Một hôm, Trương Dĩnh Trúc chủ động tìm anh, giọng nói mềm mại:
“Cảm ơn anh. Anh làm em nhớ đến anh trai em. Nếu anh ấy còn sống, chắc chắn cũng sẽ bảo vệ em như anh.”
Về sau, anh mới biết cô vào trại trẻ mồ côi vì gia đình gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng trong chuyến du lịch. Bố mẹ và anh trai cô đều qua đời, chỉ mình cô sống sót.
Mọi chuyện chỉ thay đổi khi họ được gia đình Trần Minh Quang và Trương Tú Tư nhận nuôi. Từ đó, anh chính thức trở thành anh trai của cô.
Hiện tại, sau hai mươi năm, quá nhiều điều đã đổi thay. Trần Dật Khải hiểu rằng, anh đã không còn như trước.
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài