Anh Tôi Thích Đàn Ông?
Ngày hôm sau, Trương Dĩnh Trúc cùng bạn thân Triệu Thái Đình hẹn nhau uống trà chiều.
Trương Dĩnh Trúc tranh thủ gõ nốt câu chuyện còn dang dở trên điện thoại, còn Triệu Thái Đình thì chăm chú vào màn hình, liên tục gửi những nụ hôn gió.
Triệu Thái Đình ghé sát màn hình, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch:
“Anh trai cậu đẹp trai thế này, thật sự không có bạn gái à?”
Trương Dĩnh Trúc ngẩng lên, vẻ mặt bối rối:
“Hả?”
Triệu Thái Đình đưa điện thoại cho cô xem:
“Ý mình là Trần Dật Khải ấy, anh ấy chưa từng có bạn gái sao?”
Trương Dĩnh Trúc xoa thái dương, suy nghĩ một lúc rồi chắc chắn trả lời:
“Chưa. Anh ấy nói không muốn kết hôn, cũng không hứng thú với chuyện tình cảm.”
Triệu Thái Đình đặt điện thoại xuống, ghé sát thì thầm:
“Cậu chắc chắn anh ấy chưa từng yêu ai chứ? Biết đâu anh ấy chỉ giấu thôi.”
Trương Dĩnh Trúc lắc đầu:
“Anh ấy chuyện gì cũng kể với mình, nên chắc chắn là không.”
Triệu Thái Đình vẫn chưa tin, tiếp tục phân tích:
“Chuyện này làm sao mà nói thật với cậu được. Đây là chuyện riêng tư mà!”
Trương Dĩnh Trúc quả quyết:
“Từ nhỏ đến lớn bọn mình luôn bên nhau, mình hiểu rõ anh ấy. Anh ấy không phải người giấu diếm đâu.”
Triệu Thái Đình suy nghĩ một hồi, rồi như ngộ ra:
“Nếu anh ấy không thích tình cảm nam nữ, liệu có khi nào… thích đàn ông không?”
Trương Dĩnh Trúc sửng sốt, đầu óc chợt rối tung.
Cô bắt đầu tưởng tượng nếu Trần Dật Khải thật sự thích đàn ông thì sẽ thế nào. Dù bản thân chưa từng quan tâm đến truyện hoặc phim BL, nhưng Triệu Thái Đình từng rất say mê thể loại này và hay chia sẻ truyện với cô.
Cô nhớ một lần nhìn thấy bìa truyện: một người nằm ngoan ngoãn trên giường, người kia thì ngồi vắt ngang, tinh quái liếʍ kem trên má đối phương. Hai người đều cởi trần, chỉ mặc quần dài màu đen, nhìn vừa đơn giản vừa gợi cảm.
Khi liên tưởng đến Trần Dật Khải, cô nhận ra chưa bao giờ thấy anh cởi trần ở nhà. Cứ như quần áo đã trở thành một phần cơ thể anh, chưa từng rời khỏi.
Sau hai mươi năm sống chung, lần đầu tiên cô thấy phần thân trên của anh là trong một bộ ảnh cưới anh chụp với Trịnh Ninh Ức cho phim truyền hình. Cảnh tượng đó chẳng khác bìa truyện kia là mấy, chỉ thiếu mỗi hành động liếʍ kem đầy táo bạo.
Cô còn nhớ bộ tạp chí đó bán chạy đến mức hết hàng, fan hâm mộ tranh nhau đặt trước. Khi anh về nhà, cô còn hỏi một câu ngớ ngẩn:
“Anh, cuối cùng em cũng được thấy cơ thể anh rồi!”
Trần Dật Khải nhấp ngụm rượu vang đỏ, nhưng vì câu nói đó mà bị sặc, ho dữ dội như sắp ho ra tim.
Anh đặt ly xuống, trừng mắt nhìn cô:
“Trương Dĩnh Trúc, em đang nói linh tinh gì vậy…”
“Em thấy thật mà!” Cô giơ điện thoại trước mặt anh. “Chỉ là phần thân trên thôi, đâu có nói bậy!”
Anh giật lấy điện thoại, xóa tấm hình:
“Em nghĩ anh sẽ chụp ảnh khỏa thân à?”
Cô lí nhí:
“Anh có muốn nghe em nói thật không…”
Anh nheo mắt nhìn cô:
“Em định nói gì?”
Cô lập tức lùi lại, giữ khoảng cách:
“Em thấy fan mong muốn nhiều lắm. Anh có thể chụp kiểu mờ mờ ảo ảo, ví dụ như kéo chăn che phần quan trọng, hoặc là…”
Trần Dật Khải đặt điện thoại xuống ghế, quay lưng bước đi.
Cô vẫn không hiểu, lớn tiếng gọi theo:
“Em đang khen anh mà! Thân hình đẹp như vậy, chụp vài tấm làm quà cho fan chẳng tốt sao?”
Sau khi nhớ lại mọi chuyện, cô vẫn không thể xác định được anh thích đàn ông hay không.
Nhưng lời Triệu Thái Đình khiến cô hoài nghi: phải chăng lý do anh không muốn kết hôn là vì điều gì khó nói?
“Cậu đừng nói là anh cậu thật sự gay nhé!” Triệu Thái Đình lắc vai cô liên tục. “Mình còn mơ được làm chị dâu cậu đấy!”
“Lúc đầu mình không nghĩ vậy,” cô lẩm bẩm. “Nhưng giờ thì có vẻ có khả năng thật…”
Triệu Thái Đình sững sờ, mắt mở to như quả bóng:
“Không thể nào! Mình thích anh ấy lắm! Từ lần đầu gặp anh ấy đưa đồ cho cậu ở lớp đại học, mình đã tự nhủ phải lấy anh ấy làm chồng!”
Nhìn ánh mắt lấp lánh của bạn khi nhắc đến anh trai, cô hiểu rằng Trần Dật Khải là cả thế giới với Triệu Thái Đình.
Cô nghĩ, ngay cả cô – em gái – cũng không quan tâm đến anh như Triệu Thái Đình.
Có lần trong một chương trình giải trí, anh bị sốt cao vì cảm nặng, phải xin nghỉ. Nhà đài tìm người khác thay thế nhưng không đề cập lý do. Vậy mà Triệu Thái Đình lập tức gọi cho cô để hỏi thăm tình hình.
Cô thầm khâm phục sự kiên trì của bạn mình.
“Thực ra cậu muốn làm chị dâu mình cũng khó lắm,” cô nói. “Anh ấy nói cả trăm lần là không muốn kết hôn. Từ trước đến giờ không có tin đồn tình ái, ngay cả khi đóng phim với Trịnh Ninh Ức cũng không có gì thật cả. Thế nên muốn cưa đổ anh ấy là cực khó.”
“Chính vì vậy mình mới thích anh ấy! Người biết giữ mình như anh ấy giờ hiếm lắm, đặc biệt trong giới giải trí đầy cám dỗ. Một người như vậy đáng để mình thích lâu như thế.” Triệu Thái Đình lại hôn gió vào màn hình.
Trương Dĩnh Trúc cắt một miếng bánh chocolate, đưa vào miệng. Đột nhiên, cô thấy bánh chẳng còn ngọt nữa.
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường