Sau khi kết thúc vội vã cuộc gọi, Trương Dĩnh Trúc ngồi một mình trong phòng khách, cầm nĩa ăn nốt miếng bánh cuối cùng. Cô mỉm cười tự hào vì đã thông minh cúp máy trước khi Trần Dật Khải kịp nghi ngờ.
Cô đặt đĩa vào bồn rửa, mở ngăn đông tủ lạnh định lấy một ly kem sô cô la giòn thì trông thấy chiếc gối đá màu xanh ngọc bích. Hình ảnh cuộc trò chuyện vừa nãy chợt ùa về trong tâm trí cô.
Lần trước, khi Trần Dật Khải bị cảm nặng, đúng lúc ba Trần Minh Quang và mẹ Trương Tú Tư bận việc phải ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại hai anh em. Ban đầu, anh chỉ bị cảm cúm thông thường, triệu chứng là nghẹt mũi và viêm họng, nhưng sau đó bệnh trở nặng, anh sốt cao, uống thuốc xong liền nằm li bì trên giường, cơ thể suy kiệt.
Quá lo lắng cho sức khỏe của anh, Trương Dĩnh Trúc quyết định ở lại trong phòng để chăm sóc. Khi anh ngủ mê man sau khi uống thuốc, cô ngồi trước máy tính, tiếp tục hoàn thành bản thảo của mình.
Lúc mở máy tính của anh, cô nhìn thấy hình nền là bức ảnh hai người mặc đồng phục học sinh. Đó là tấm ảnh chụp khi cô 15 tuổi, mặc đồng phục cấp hai, tham dự lễ tốt nghiệp cấp ba của anh. Cô lưu lại bức ảnh, không lâu sau, chuông báo thức trên điện thoại reo, nhắc cô kiểm tra xem anh đã hạ sốt chưa.
Cô lục tìm nhiệt kế hồng ngoại trong ngăn kéo. Lật hết các tầng nhưng không thấy, ngược lại lại phát hiện rất nhiều bức ảnh chụp chung. Có ảnh leo núi cùng ba mẹ, có ảnh cô đến thăm phim trường lúc anh đang quay phim.
Không tìm được thứ mình cần, cô đóng ngăn kéo, đi đến bên giường anh. Cô cúi xuống, áp tay lên trán anh, cảm nhận hơi nóng vẫn còn rất rõ. Không an tâm, cô định đưa tay chạm vào cổ anh để kiểm tra nhiệt độ, nhưng cổ áo sơ mi bó chặt, các cúc áo cài kín khiến cô không thể luồn tay vào. Cô liền nghĩ ra cách, ghé sát để từ từ tháo cúc áo.
Nhưng có lẽ hôm đó không phải ngày may mắn của cô. Ngón tay mềm mại vô tình cọ nhẹ lên cổ anh, khiến anh khẽ cựa mình. Dù mắt vẫn nhắm, anh lật người, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, môi hai người lướt qua nhau, để lại dấu vết mơ hồ.
Chỉ một thoáng, Trần Dật Khải như không có gì xảy ra, kéo chăn trùm kín người. Trương Dĩnh Trúc vẫn tỉnh táo, nhưng không dám lên tiếng, sợ đánh thức anh.
Sau đó, cô lấy hết can đảm khẽ lay anh:
“Anh à, anh thấy khá hơn chưa?”
Trần Dật Khải vẫn im lặng, không đáp lại.
“Anh đắp kín chăn thế này sẽ khó khỏi bệnh lắm!” Cô vẫn không từ bỏ, tiếp tục lay anh.
Lúc này, anh mới kéo chăn xuống, mở đôi mắt đỏ ngầu vì sốt, nhìn cô một lát rồi đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô:
“Đi nghỉ đi.”
Trương Dĩnh Trúc lắc đầu kiên quyết:
“Anh trông vẫn rất mệt, em không yên tâm.”
“Trương Dĩnh Trúc, anh không khỏe, đây không phải lúc em đùa giỡn.” Anh thu tay lại, quay mặt đi, nhắm mắt.
“Chính vì vậy em càng phải chăm sóc anh chứ! Em không đùa, em thật lòng lo cho anh.” Cô vẫn cố chấp, lật người anh lại, đặt tay lên cổ kiểm tra nhiệt độ.
“Không cần...” Trần Dật Khải định ngăn cô, nhưng cử động tay lại khiến anh cảm thấy đau nhức.
“Ai nói không cần? Anh là anh trai em, em phải chăm sóc anh.” Cô sờ lên cổ mình, trầm ngâm:
“Nhiệt độ của anh vẫn cao, để em lấy gối đá.”
Quay về thực tại, Trương Dĩnh Trúc nhìn chằm chằm vào chiếc gối đá, nhớ lại nụ hôn bất ngờ hôm đó. Nếu Trần Dật Khải biết, anh sẽ phản ứng thế nào?
Cô cầm điều khiển bật TV. Mặc dù chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng đó là nụ hôn đầu của cô. Trước đây, cô từng tưởng tượng nụ hôn đầu sẽ mang đến cảm giác ngọt ngào lãng mạn, như có bong bóng màu hồng bao quanh.
Nhưng thực tế thì khác hẳn. Không những không có bong bóng màu hồng, mà cô còn cảm thấy như mình là tội đồ. Thậm chí, cô còn hôn Trần Dật Khải trước cả Triệu Thái Đình.
Trương Dĩnh Trúc khẽ gõ vào thái dương, tự nhủ có lẽ mình quá mệt mỏi nên mới suy nghĩ lung tung. Cô định tắt TV để trấn tĩnh, nhưng giọng nói phát ra từ màn hình lại vang vọng bên tai.
Nhìn kỹ, cô nhận ra đó là cảnh Trần Dật Khải và Trịnh Ninh Ức đang diễn, được chiếu trên truyền hình.
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng