Cảnh trong bar lúc này thật sự náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo nhấp nháy đủ màu sắc, tạo nên một không gian quyến rũ và đầy sống động. Âm nhạc sôi động vang lên từ hệ thống loa khổng lồ, những giai điệu điện tử sôi sục lan tỏa khắp không gian, khiến cơ thể không thể không chuyển động theo từng nhịp beat. Khách hàng ở đây hầu hết là những người trẻ tuổi, ăn mặc sành điệu, vừa nhâm nhi đồ uống vừa lắc lư theo điệu nhạc.
Ở trung tâm của sự náo nhiệt ấy là Hoàng Nam, DJ đang làm chủ không gian. Anh đứng sau bàn điều khiển, hoàn toàn hòa nhập vào từng giai điệu, đôi tay linh hoạt điều chỉnh các thiết bị, tạo nên những pha mix nhạc đầy mê hoặc. Ánh đèn chiếu sáng lên gương mặt anh, làm nổi bật vẻ đẹp sắc sảo của anh, đôi mắt đầy thần thái, có phần lấp lánh sự cuốn hút bí ẩn.
Hoàng Nam mặc một chiếc áo sơ mi đen bó sát, để lộ hình thể mạnh mẽ nhưng vẫn vô cùng phong cách. Mái tóc đen được tạo kiểu gọn gàng, nhưng vẫn có chút lộn xộn tự nhiên, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
Dù vẫn giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh và tự tin, nhưng hôm nay tâm trạng của Hoàng Nam lại không như thường lệ. Anh không thể tập trung hoàn toàn vào âm nhạc như mọi khi, những động tác điều chỉnh bàn điều khiển của anh có phần lơ đãng. Ánh mắt anh thỉnh thoảng thoáng qua phía dưới sàn nhảy, nơi đám đông đang vui vẻ hòa mình vào âm nhạc, nhưng lòng anh lại chùng xuống.
Sau khi hoàn thành màn biểu diễn, Hoàng Nam lui về phòng nghỉ ngơi. Anh vừa đặt lưng xuống ghế thì cửa phòng mở ra, một cô gái xinh xắn bước vào, ánh mắt lấp lánh, đầy sự quan tâm.
"Nam," cô gọi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút e dè.
Hoàng Nam nhận ra ngay là ai, nhưng anh không buồn ngẩng đầu lên, chỉ im lặng. Đã quá mệt mỏi để quan tâm.
"Có đi liên hoan với anh chị không? Hôm nay vui lắm đấy," cô gái mỉm cười, bước đến gần anh.
"Hôm nay em mệt," Hoàng Nam trả lời ngắn gọn, giọng anh mệt mỏi.
Cô gái bước gần hơn, đến bên anh, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, xoa bóp với những động tác mềm mại. "Công việc cũng cần phải thư giãn chứ, không thể cứ mãi căng thẳng như vậy. Thử ra ngoài, gặp gỡ mọi người một chút, em sẽ thấy khá hơn."
Hoàng Nam không mở mắt, chỉ cảm nhận sự mệt mỏi dâng lên trong lòng. "Chị An, em đã nói rồi. Hôm nay em không muốn đi đâu cả."
Cô gái đó đứng gần anh hơn, ngả người xuống một chút, nhìn anh với ánh mắt nghịch ngợm, như thể đã quen với những lần anh từ chối. "Mấy đứa con gái mong em đi lắm đấy, mọi người đang đợi, nếu em không đi thì làm sao vui được?"
Hoàng Nam rốt cuộc mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh, mang theo sự khó chịu không che giấu. "Chị An, đừng ép em, hôm nay em không có tâm trạng đi đâu."
Cô gái đứng trước anh, nở một nụ cười nửa miệng, đôi mắt lém lỉnh như đang thách thức. "Hử? Yêu ai rồi hả?"
"Yêu gì chứ?" Hoàng Nam lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt, không để lộ cảm xúc.
"Thanh niên mà buồn rầu thế này, không yêu thì chỉ có thất tình thôi," An cười khẽ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu quan sát.
Hoàng Nam không đáp, chỉ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác, như thể sợ cô nói ra điều gì đó anh không muốn nghe. Nhưng An vẫn tiếp tục, giọng trêu chọc:
"Đừng bảo chị không đoán đúng nhé. Em nhìn đi, từ lúc biểu diễn đến giờ, cái mặt em cứ như trời mưa không tạnh. Chẳng lẽ vì ai đó mà tâm trạng của em tụt dốc vậy sao?"
"Chị An," Hoàng Nam thở dài, giọng nói hạ xuống, lạnh lẽo hơn.
An bật cười. "Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Nhưng nếu có chuyện gì, đừng giấu, em biết mà. Chị lúc nào cũng sẵn sàng nghe."
Chị An bước ra khỏ phòng, cửa phòng đóng lại, để lại một không gian tĩnh lặng, chỉ còn những suy nghĩ trong đầu anh. Hoàng Nam thở dài, nhìn bóng lưng cô gái khuất dần qua tấm gương. Những mối lo về Minh Tuấn và Thanh Mai lại ùa về, khiến anh cảm thấy trống rỗng, không thể thoát khỏi suy nghĩ đó dù có cố gắng đến đâu.
***
Trong phòng tối om, không một ánh đèn nào chiếu sáng. Thanh Mai ngồi trên giường, tay nắm chặt chiếc điện thoại như một điểm tựa. Cô nhìn vào màn hình, đôi mắt đã mờ đi vì mỏi mệt và lo âu. Một lần nữa, cô bấm số Minh Tuấn, nhấn gọi, nhưng không có tín hiệu trả lời.
"Anh lại không nghe máy," Thanh Mai thì thầm, giọng có chút nghẹn ngào, đôi tay bấm lại số điện thoại một lần nữa, như thể hy vọng sẽ có điều gì đó thay đổi. Nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng, không một tiếng động. Cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng cô.
Cô hạ điện thoại xuống, ngồi yên lặng một lúc lâu. Đôi mắt cô rơi vào màn hình tối đen, rồi như có chút hy vọng, cô mở khóa điện thoại, bắt đầu soạn một tin nhắn.
"Anh nghe máy đi, chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng ..."
Tin nhắn được gửi đi, nhưng không có phản hồi. Chỉ là một dòng chữ nhỏ hiện lên: Đã gửi.
Thanh Mai đặt điện thoại xuống, ôm đầu gối, lặng lẽ tựa vào tường.
***
Bởi vì hôm nay không có tiết học, Thanh Mai quyết định lên công ty. Cô đang làm việc tại một công ty truyền thông nhỏ, nơi cô có thể áp dụng những kiến thức đang theo học vào thực tế. Tuy nhiên, tâm trạng cô vẫn nặng nề, những suy nghĩ rối bời từ tối qua không ngừng bủa vây lấy cô.
Cô ngồi vào chỗ làm việc, ánh mắt lơ đễnh nhìn màn hình máy tính, những công việc cần làm chất chồng trên bàn dường như chẳng thể kéo cô ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn. Cô thở dài, tựa lưng ra sau ghế, bàn tay vô thức cầm lấy chiếc điện thoại, lại chẳng có lấy một tin nhắn hay cuộc gọi từ Tạ Tuấn.
"Chào chị Mai" giọng nói quen thuộc vang lên.
"Chào Vũ" Thanh Mai quay sao mỉm cười với Tạ Vũ, nhân viên mới vào làm. Hình như bằng tuổi Hoàng Nam thì phải.
Thanh Mai nhìn Tạ Vũ lại nghĩ tới Hoàng Nam đều cùng tuổi với nhau nhưng công việc lại trái ngược nhau hoàn toàn. Nhưng mà một sinh viên năm 2 mà đã xin được vào đây thì chắc chắn Tạ Vũ có chống lưng rồi, ai mà chẳng biết chuyện đó.
"Chị Mai, chị cứ nhìn em như vậy em ngại lắm," Tạ Vũ cười khẽ, ánh mắt có chút ngượng ngùng.
"Ẹ hèm," Thanh Mai bỗng nhận ra mình đang nhìn cậu ta lâu quá, liền chuyển ánh mắt đi, cố gắng giữ vẻ tự nhiên. "Xin lỗi, chỉ là vô tình nghĩ đến một số chuyện."
Tạ Vũ cười tươi, tay lấy bịch bánh trong túi ra. "Cho chị này."
Một cái bánh bao nóng hổi nằm trước mặt Thanh Mai. "Ơ thôi, chị không ăn đâu, em để ăn đi."
Tạ Vũ nhìn cô, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng trong giọng nói có chút nài nỉ. "Chị ăn đi, em mua tận 2 cái cơ, tại vì cô bán hàng còn mỗi 2 cái nên cứ nài nỉ em mua để đi về." Tay cậu còn cầm dơ 1 cái bánh bao lên.
Thanh Mai bật cười nhìn chiếc bánh bao, một phần vì cử chỉ dễ thương của Tạ Vũ, một phần vì cảm giác nhẹ nhàng trong không khí mà cậu ta mang đến. Cuối cùng, cô mỉm cười nhận lấy. "Vậy thì cảm ơn em."
Cô đưa tay cầm chiếc bánh, cảm giác ấm áp từ chiếc bánh bao lan tỏa trong lòng. Nhưng trong sâu thẳm, những suy nghĩ về Minh Tuấn vẫn không thể rời đi.
***
Một lúc sau điện thoại của Thanh Mai rung lên, màn hình hiện lên tin nhắn. Là của Minh Tuấn.
"Em đang đi làm hay đi học?"
Thanh Mai vội vàng cầm điện thoại lên "Em đang đi làm!"
"Khi nào tan anh qua đón"
"Nay em làm đến 15h thôi"
"Ok"
Thanh Mai đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt khẽ trùng xuống. Cô trầm tư một lúc, lòng không khỏi rối bời. Bây giờ mới chỉ 11h, vẫn còn nhiều thời gian trước khi Minh Tuấn đến đón, nhưng cảm giác bất an trong cô lại chẳng hề giảm đi.
Cô dựa lưng vào ghế, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng dịu nhẹ của buổi trưa hắt vào. "Mình đang mong chờ điều gì ở anh ấy nhỉ?" Thanh Mai tự hỏi. Tin nhắn vừa rồi khiến cô nhẹ lòng, nhưng cũng để lại những cảm xúc khó nói.
***
Tan làm, Thanh Mai đứng ở cửa công ty, đôi tay khẽ nắm chặt chiếc túi xách, lòng cảm thấy bồn chồn và lo lắng. Dù đã hẹn Minh Tuấn, nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn không thể yên. Có lẽ là do những gì đã xảy ra gần đây, những lời nói không vui, những cảm xúc không rõ ràng.
"Mai!" Giọng Minh Tuấn vang lên từ phía sau, khiến cô giật mình.
"Anh..." Thanh Mai quay lại, ánh mắt có chút bất ngờ, nhưng rồi nở một nụ cười nhẹ.
Minh Tuấn tiến đến gần, nhìn cô một lúc, rồi khẽ nói: "Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé?"
Thanh Mai gật đầu, một chút lo lắng vẫn chưa thể rời khỏi tâm trí, nhưng cô không muốn thể hiện điều đó.
Họ rời khỏi khu vực công ty và tìm một quán cafe gần đó, không gian trong quán khá yên tĩnh, thích hợp cho một cuộc trò chuyện dài. Khi ngồi xuống, cả hai im lặng một lúc, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ loa, tạo ra bầu không khí trầm tĩnh.
Minh Tuấn lên tiếng trước, giọng anh trầm và bình tĩnh: "Mai, anh muốn nói về những gì đã xảy ra, về mọi thứ giữa chúng ta."
Thanh Mai nhìn anh, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả. Cô im lặng, chờ đợi anh nói tiếp.
"Có lẽ hôm qua cảm xúc của anh không tốt lắm, anh nghĩ mình đã hơi quá với em," Minh Tuấn thở dài, ánh mắt anh dịu đi khi nhìn Thanh Mai.
Thanh Mai lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: "Hôm qua anh nói đúng. Nếu em bắt gặp một cô gái khác từ phòng của anh đi ra, em cũng chưa chắc mình có thể giữ được bình tĩnh."
Minh Tuấn đánh giá trong lời nói của Thanh Mai, anh cắn môi"Anh... Đáng lẽ anh lên tin tưởng em."
"Đó là em họ em thật và bọn em chẳng xảy ra chuyện gì hết." Thanh Mai
"Haha rồi rồi, anh quen em hai năm rồi mà, em là người như nào anh hiểu"
Thanh Mai nhìn anh, khẽ thở dài. "Đó là em họ em thật mà, và bọn em chẳng xảy ra chuyện gì hết. Em không biết còn phải giải thích thế nào nữa để anh tin."
Minh Tuấn ngẩng đầu lên, cố nở một nụ cười gượng gạo, giọng pha chút tự giễu: "Haha, rồi rồi, anh quen em hai năm rồi mà. Em là người như nào, anh hiểu."
Thanh Mai nhìn Minh Tuấn, cảm giác giữa họ như có một bức tường vô hình. "Hiểu mà lại nghi ngờ em như vậy sao?"
"Vì yêu... Nên mới ghen" Minh Tuấn nói, ánh mắt anh có chút mơ màng, như thể anh đang cố giải thích cho chính mình.
Thanh Mai cảm thấy ngượng ngùng khi nghe câu trả lời của anh. Cô hơi cúi mặt, đôi má đỏ bừng lên, không biết phải nói gì.
"Thôi, làm hòa nha," Minh Tuấn mỉm cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí.
Thanh Mai nhìn anh, giọng pha chút trách móc: "Nhưng sao cả tối hôm qua anh không thèm nghe máy của em?"
"Anh..." Minh Tuấn hơi khựng lại, ký ức về tối hôm qua lập tức hiện lên trong đầu. Hình ảnh anh dây dưa với Hạnh cả đêm. Anh thở dài, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Là vì anh cần thời gian để suy nghĩ lại."
"Suy nghĩ lại gì?" Thanh Mai nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc.
Minh Tuấn không trả lời ngay, anh đưa tay khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt, như để che giấu sự bối rối. "Suy nghĩ về chúng ta. Về những cảm xúc của anh..."
Lời nói của Minh Tuấn khiến Thanh Mai cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng cô không hỏi thêm. Trong lòng cô vẫn còn vương vấn sự nghi ngờ, nhưng cô chọn cách giữ im lặng, để thời gian trả lời. Cô khẽ gật đầu, cười nhẹ: "Được rồi, em không trách anh nữa. Nhưng lần sau anh đừng làm em lo lắng như vậy."
"Ừ, anh hứa," Minh Tuấn đáp lại, ánh mắt nhìn Thanh Mai như muốn xoa dịu mọi căng thẳng giữa hai người.
Nhưng rồi anh ngừng lại một chút, ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn. "Nhưng em cũng phải hứa với anh, đừng đưa trai lạ về nhà, kể cả người quen."
Thanh Mai hơi khựng lại trước lời nói của Minh Tuấn. Cô cau mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái với yêu cầu đó. "Em hiểu anh lo lắng, nhưng anh nghĩ em là kiểu người như vậy sao?"
"Không phải anh nghĩ như thế, nhưng cảm giác thấy khó chịu lắm, Mai à," Minh Tuấn nói, giọng mềm mỏng hơn. "Anh chỉ muốn chúng ta có giới hạn rõ ràng để tránh những hiểu lầm không đáng có."
Thanh Mai nhìn Minh Tuấn, đôi mắt thoáng qua chút thất vọng. Cô trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Được, em hứa với anh. Nhưng đổi lại, anh cũng phải tin tưởng em hơn, được không?"
Minh Tuấn khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý.
***
Hoàng Nam ngồi trong phòng mình, ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt đầy bối rối. Anh cầm chiếc điện thoại, mở ra rồi lại khóa màn hình, miệng lẩm bẩm: "Chết tiệc, chỉ có chị ấy xin số mình, chứ mình đâu có số chị ấy."
Anh vò đầu bứt tóc, cảm giác bất lực bao trùm. Nằm phịch xuống giường, Hoàng Nam thở dài, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Ý nghĩ muốn hỏi thăm Thanh Mai, muốn gặp chị ấy cứ quay cuồng trong đầu.
"Hay là mình qua gặp?" Hoàng Nam bật người dậy, ánh mắt lóe lên chút quyết tâm. Nhưng rồi ngay lập tức, anh lại chững lại, đôi mày chau lại đầy trăn trở. "Nhưng... lý do gì đây? Tự nhiên xuất hiện, chẳng phải kỳ lạ lắm sao?"
Anh đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, lòng như có lửa đốt. "Hay cứ nói là quên đồ? Không được... Mình đâu có để gì ở đó..." Hoàng Nam chống tay lên trán, cảm thấy mâu thuẫn trong chính suy nghĩ của mình.
Cuối cùng, anh thả mình ngồi xuống ghế, miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu. "Hoàng Nam à, mày đang làm gì vậy chứ? Đúng là chẳng ra sao..." Nhưng dù tự trách bản thân, anh vẫn không thể ngăn được ý nghĩ muốn gặp Thanh Mai hiện hữu trong tâm trí.
"Đã nói là đừng thích chị ấy nữa rồi mà" Hoàng Nam lấy tay ôm mặt.
***
"Cảm ơn anh đã đưa em về," Thanh Mai nói, rồi nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.
Minh Tuấn nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn theo dáng người mảnh khảnh của cô. "Anh về nha," anh nói, nhưng giọng điệu chứa chút gì đó lưu luyến.
Thanh Mai quay đầu nhìn anh, mỉm cười đáp lại: "Anh lái xe cẩn thận nhé."
Cô xoay người định bước đi, nhưng chưa kịp rời khỏi thì đã cảm nhận được một lực kéo nhẹ nơi cổ tay. Minh Tuấn kéo tay cô lại, ánh mắt anh dịu dàng nhưng cũng xen lẫn sự trêu chọc: "Không hôn tạm biệt sao?"
Thanh Mai hơi ngượng ngùng khi Minh Tuấn kéo tay cô lại.
Thanh Mai nuốt khan, rồi cúi đầu, bước lại gần anh. Cảm giác tim đập mạnh hơn, tay cô đặt nhẹ lên vai Minh Tuấn, rồi dần dần ngước lên, áp môi vào anh một cách nhẹ nhàng, như một cử chỉ chào tạm biệt đầy ngọt ngào.
Minh Tuấn hơi bất ngờ, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh cũng đáp lại nụ hôn của cô, không kìm được nụ cười ấm áp.
"Kể từ giờ, mỗi lần chia tay, em cứ hôn như vậy nhé," Minh Tuấn thì thầm, giọng trầm thấp, đầy sự yêu thương.
Thanh Mai đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa. "Tạm biệt, anh về nhé," cô nói, rồi nhanh chóng quay lưng bước vào căn nhà, Minh Tuấn nhìn theo bóng lưng của Thanh Mai anh nhếch môi nhẹ.
Bởi vì ngõ của cô đèn đường không bật lên khá tối, Thanh Mai bước đi thật nhanh, bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô kéo về phía mình, Thanh Mai giật thót.
"A"
"Chị là em" giọng nói quen thuộc.
"Nam?" Thanh Mai ngạc nhiên, nhận ra ngay người kéo mình chính là Hoàng Nam.
"Em làm gì vậy? Làm chị giật mình"
"Chị với anh ta làm hòa rồi hả?"
"Ừ"
Hoàng Nam im lặng một lúc, đôi mắt tối đi, như đang suy nghĩ về điều gì đó. Anh nhíu mày, rồi lắc đầu một cái.
"Chị thật sự muốn tiếp tục mối quan hệ đó sao?" Hoàng Nam hỏi, giọng anh có vẻ khẽ khàng, nhưng vẫn đầy quan tâm.
"?" Thanh Mai nhìn Hoàng Nam cô cau mày.
"Hôm qua, sau khi anh ta bỏ đi em đã nghe anh ta nói chuyện điện thoại với ai đó." Hoàng Nam ngập ngừng một chút " Nói gì mà... Anh sẽ dành cả ngày hôm nay với em".