Thanh Mai mở mắt ra, trời cũng đã sáng. Cô theo thói quen nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã hơn tám giờ. Hôm nay là chủ nhật, cô không phải đi làm, nên định bụng nằm ngủ thêm một chút.
Trước khi nhắm mắt ngủ tiếp, cô thấy bóng dáng của Hoàng Nam đi lại trong phòng. "À, quên mất, còn nhóc này ở đây nữa," Thanh Mai thầm nghĩ.
Hoàng Nam đi lại xung quanh, mắt liếc nhìn mọi thứ trong phòng. Rồi anh dừng lại ở bức ảnh cạnh bàn, bức ảnh mà Thanh Mai đã chụp cùng Minh Tuấn khi cả hai đi chơi ở Đà Lạt.
Cô không biết Hoàng Nam nhìn vào bức ảnh ấy lâu như vậy vì có vẻ như anh đang suy tư điều gì đó. Thanh Mai mơ màng nhìn theo, cảm giác hơi lạ lẫm khi thấy Hoàng Nam quan tâm đến một vật như thế.
Cuối cùng, Hoàng Nam quay lại, ánh mắt vẫn trầm lặng. Bất giác, Thanh Mai vô thức nhắm mắt lại. "Tại sao mình lại phải giả vờ ngủ?" cô thầm nghĩ, nhưng lại không thể cưỡng lại cảm giác lúng túng ấy.
Chỉ vài giây sau, cô lấy hết dũng khí mở mắt ra, và ngay lập tức chạm phải ánh nhìn của Hoàng Nam. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian như ngưng lại trong giây lát.
Hoàng Nam khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm. "Chị ngủ xấu thật," anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy trêu chọc.
Thanh Mai ngớ người trong thoáng chốc, rồi ngay lập tức bật dậy, ném chiếc gối về phía anh. "Cái thằng này, mới sáng sớm đã thiếu đòn hả?"
Hoàng Nam cười lớn, né tránh cú đánh của cô một cách dễ dàng. "Em chỉ nói sự thật thôi mà. Nhìn chị nằm ngủ, em còn tưởng vừa lạc vào khu vực chiến trường."
"Em, đứng yên đấy!" Thanh Mai hét lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái lạ kỳ, như thể những mệt mỏi đêm qua đã tan biến hết.
Thanh Mai bước xuống giường, cảm giác lười biếng vẫn còn vương vấn. Đêm qua, cô và Hoàng Nam phải chia nhau một căn phòng nhỏ, mà với chỉ một chiếc giường, việc nằm chung tất nhiên là không thể. Hoàng Nam đã tự giác trải tạm chăn dưới sàn để ngủ.
Cô liếc mắt nhìn về chỗ nằm của Hoàng Nam. Tấm chăn và gối đã được gấp gọn gàng, để ngay ngắn vào một góc phòng. Thanh Mai thoáng ngạc nhiên, bởi sự gọn gàng này không hề giống với hình ảnh một cậu nhóc vụng về mà cô thường nghĩ về Hoàng Nam.
Cơn tức giận ban nãy vì bị trêu chọc cũng dần tan biến, thay vào đó là một chút cảm giác ấm áp khó tả. "Thằng nhóc này cũng không đến nỗi lắm," cô lẩm bẩm một mình, môi khẽ nhếch lên.
Đúng lúc ấy, Hoàng Nam chỉ vào túi bánh mì và hai cốc cà phê trên bàn. "Chị dậy rồi à? Ăn sáng đi, em mua ở tiệm gần đây."
Thanh Mai thoáng sững người. "Em đi từ lúc nào vậy?"
"Chị ngủ say thế kia, có biết gì đâu," Hoàng Nam cười. "Em còn nghĩ chị định ngủ đến trưa đấy."
Cô bĩu môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cậu nhóc này, dù nghịch ngợm nhưng cũng biết quan tâm người khác.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Thanh Mai ngồi ăn sáng cùng Hoàng Nam.
"Tí chị đưa em đi đổ xăng"
"Ừ"
"Rất lâu rồi chúng ta mới như vậy nhỉ" Hoàng Nam đột nhiên lên tiếng
Thanh Mai hơi sững lại, đôi tay cô khựng lại khi cầm cốc cà phê, rồi nhìn vào chiếc bàn trước mặt. Câu nói ấy làm cô nhớ lại khoảng thời gian trước kia, khoảng thời gian sau lần tỏ tình ấy mà mối quan hệ giữa cô và Hoàng Nam trở nên xa cách. Cô bắt đầu né tránh anh, như thể anh là một người lạ, dù trước đó họ rất thân thiết.
Cô không biết phải đáp lại thế nào, cảm giác giống như mình đang cố gắng tìm một lý do hợp lý cho những gì đã xảy ra.
"Nếu em muốn chị em mình vẫn có thể thân thiết như xưa" Thanh Mai nhẹ nhàng đáp.
"Dù sao em cũng không thích chị nữa mà, phải không?" Thanh Mai hỏi, giọng cô nhẹ nhưng rõ ràng, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng Nam.
Hoàng Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, như thể đang cố gắng đọc thấu suy nghĩ ẩn giấu sau câu hỏi ấy. Anh không trả lời ngay, mà ngập ngừng một chút, đôi mắt thoáng chút mâu thuẫn.
Ánh mắt Thanh Mai rất kiên định, nhưng trong lòng cô lại không hề như vậy. Anh biết chỉ cần anh thốt ra câu "còn thích" thì chắc chắn cô sẽ lại né tránh anh lần nữa, như bao lần trước.
Cuối cùng, Hoàng Nam phá vỡ sự im lặng, môi anh khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt. "Chị có người yêu rồi mà, em không làm tiểu tam đâu."
Thanh Mai thoáng sững người trước câu trả lời đó. "Chị không có ý đó."
"Không ?" Hoàng Nam nhướn mày, ánh mắt ánh lên một tia trêu chọc. "Vậy sao chị lại hỏi em câu đó? Chị sợ em còn thích chị đúng không?"
"Hoàng Nam!" Thanh Mai đỏ mặt, cảm giác như bị anh nhìn thấu suy nghĩ. "Thằng nhóc này, em còn nói linh tinh nữa thì tự đi bộ nhé!"
Hoàng Nam bật cười, vẻ nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt. "Thôi, em không nói nữa. Nhưng chị yên tâm đi, em không vượt quá giới hạn đâu."
Thanh Mai nhìn anh, cảm giác trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
***
Cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang, không khí giữa họ có vẻ đã nhẹ nhõm hơn một chút sau cuộc trò chuyện trước đó.
"Mai," giọng Minh Tuấn vang lên khiến Thanh Mai bất ngờ quay lại. Anh đứng đó, không biết đã ở đó từ lúc nào.
"Anh," Thanh Mai hơi giật mình, cảm thấy như bị bắt gặp. Cô không ngờ anh lại đến sớm như vậy.
Minh Tuấn nhăn nhó, ánh mắt liếc nhìn từ Thanh Mai sang Hoàng Nam rồi lại quay về phía cô, tay vẫn cầm bọc đồ ăn. "Ai đây? Sao hai người ra từ phòng em?" Giọng anh có vẻ không vui, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng không khó để nhận ra sự hoài nghi trong ánh mắt anh.
Thanh Mai cảm thấy có chút căng thẳng. Cô vội vàng lên tiếng: "À, đây là em họ của em, ở lại tối qua, xe em ấy hết xăng, nên..." Chỉ có thể nói là em họ thôi, nói em trai hàng xóm cũng không được như vậy Minh Tuấn sẽ càng hiểu lầm.
Hoàng Nam nhận thấy bầu không khí đang trở nên ngột ngạt, bèn bước lên phía trước, tự giới thiệu, anh cũng phối hợp với Thanh Mai: "Chào anh, em là Hoàng Nam, em họ của Thanh Mai."
"Em họ?" Minh Tuấn nhướn mày, giọng nói pha chút hoài nghi. Ánh mắt anh lướt qua Hoàng Nam một lượt, như muốn tìm kiếm điều gì đó không ổn. "Sao trước giờ anh chưa nghe Mai nhắc đến em nhỉ?"
Thanh Mai cười gượng, vội vàng xen vào: "À... tại em ấy sống xa mà. Không gặp nhau thường xuyên nên em ít kể thôi."
"Thật vậy sao?" Minh Tuấn vẫn không buông tha, ánh mắt lướt qua Thanh Mai rồi quay lại nhìn Hoàng Nam. "Nhưng nếu là em họ, sao lại ở qua đêm mà không báo trước với anh?"
Thanh Mai lập tức giải thích: "Xe của em ấy hết xăng, điện thoại cũng để quên, chẳng lẽ em đuổi em ấy đi giữa đêm?"
"Xe hết xăng?" Minh Tuấn lặp lại, giọng mang theo chút mỉa mai. "Nghe thú vị nhỉ. Một lý do hoàn hảo để qua đêm ở đây."
Hoàng Nam nhìn Minh Tuấn, vẻ mặt không chút bối rối, chỉ nhếch nhẹ khóe môi, đáp lại bằng giọng bình tĩnh nhưng không kém phần sắc bén: "Anh không tin thì có thể kiểm tra xe của em. Đang đỗ ngay dưới kia."
Sự thẳng thắn của Hoàng Nam khiến Minh Tuấn hơi khựng lại. Anh quay sang Thanh Mai, giọng vẫn còn chút bực dọc: "Anh lấy gì để tin hai người đây? Em đã muốn lừa dối thì nói văn nào chẳng được. Đêm qua hai người làm gì ai mà biết."
Bầu không khí trở nên nặng nề đến ngột ngạt sau lời nói của Minh Tuấn. Thanh Mai cứng đờ người, đôi mắt mở lớn nhìn anh như không tin vào những gì vừa nghe thấy.
"Minh Tuấn!" Giọng cô gắt lên, lẫn trong đó là sự thất vọng rõ rệt. "Anh nghĩ em là loại người như thế sao?"
Hoàng Nam, vốn đang giữ vẻ bình tĩnh, cũng khẽ cau mày. Anh bước lên một bước, chắn trước mặt Thanh Mai, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Minh Tuấn. "Anh không nói chị Mai như thế. Tôi và chị ấy quen nhau từ nhỏ, như ...chị em ruột vậy"
Minh Tuấn liếc nhìn Hoàng Nam, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt có chút dao động. Anh hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc. "Mai nếu em gặp một người phụ nữ bước ra từ phòng anh rồi anh nói như vậy, em có tin nổi không?"
Hoàng Nam nhún vai, giọng nói không chút nao núng: "Thật ra, nếu đủ tin tưởng thì sẽ chọn tin. Vì nếu đã không tin tưởng nhau thì chẳng còn gì để tiếp tục."
"Nam, em im đi," Thanh Mai khẽ quát, đôi mắt cô có chút bực bội. Hoàng Nam nhìn cô, cảm thấy chút khó chịu, nhưng anh không lên tiếng.
Thanh Mai hít một hơi, bình tĩnh lại, nhìn Minh Tuấn với ánh mắt kiên định. "Tuấn, em không biết phải nói sao để anh tin em, nhưng chuyện xe hết xăng là thật. Gần 1 giờ sáng, anh muốn em để cô ấy lang thang ngoài đường sao? Em đã giúp cô ấy gọi xe, nhưng không được."
Minh Tuấn im lặng một lúc, đôi mắt anh tối lại, như thể những lời của Thanh Mai đã khiến anh chững lại. Anh nhìn cô, vẫn còn chút giận dữ, nhưng trong lòng dâng lên một sự mâu thuẫn khó tả.
"Vậy anh phải làm sao để tin em đây?" Minh Tuấn cuối cùng lên tiếng, giọng anh trầm thấp, nặng nề. "Em bảo rằng không có gì, nhưng anh..."
Thanh Mai nhìn anh, cảm thấy đôi chút mệt mỏi với những nghi ngờ này, nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh. Cô khẽ lắc đầu, cảm giác thất vọng lại dâng lên. "Thôi anh về đi, đây là dãy trọ, em không muốn cãi nhau hay đôi co ở đây đâu."
Hoàng Nam đứng bên cạnh, không tham gia vào cuộc đối thoại thêm nữa, nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú dõi theo từng phản ứng của Minh Tuấn.
"Lại còn sợ hàng xóm nhìn thấy sao? Nếu em không sai sao em phải sợ? Uổng công tôi đã tới đây vì em" Minh Tuấn nắm chặt túi bọc đồ ăn nóng hổi. Sau đó ném mạnh đi
Điều này thật sự làm cho Thanh Mai hoảng sợ, cô lùi lại mấy bước. Hoàng Nam muốn đến nhưng lại không dám, giờ phút này tốt nhất là anh không lên quan tâm Thanh Mai quá, sẽ làm tên kia hiểu lầm rõ hơn.
Minh Tuấn xoay người bỏ đi, cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nước mắt cứ thế trào ra. Cô nhìn theo bóng dáng anh, rồi nhìn xuống đóng đồ ăn bị Minh Tuấn ném mạnh đi, lòng cô như thắt lại. Thanh Mai tiến lại gần định nhặt lên.
"Anh ta ném đi rồi, chị nhặt làm gì?" Hoàng Nam lên tiếng, giọng anh lạnh lùng nhưng lại chứa đựng sự lo lắng, dường như không muốn cô tự làm mình tổn thương thêm.
Thanh Mai cố gắng lấy lại bình tĩnh, lau vội nước mắt, nhưng lòng cô vẫn đau nhói. "Nam, chị xin lỗi... để em chứng kiến cảnh này thật sự quá xấu hổ," cô nói, giọng trầm xuống, đầy sự mệt mỏi. "Chị nghĩ là... chị không thể đi cùng em được nữa. Em ra đầu ngõ đi thêm 300m rồi rẽ vào đường KT, đi lên một đoạn là có cây xăng đấy."
Hoàng Nam nhìn cô một lúc lâu, rồi mím môi, không phản đối. Anh biết bản thân của anh chẳng là gì trong tim của Thanh Mai cả, giờ anh có ở lại chẳng giúp được gì cũng chỉ khiến Thanh Mai mệt mỏi hơn. Anh nhẹ nhàng nói:"Vâng".
Minh Tuấn ra tới đầu ngõ, khuôn mặt anh đỏ bừng vì tức giận, đôi tay nắm chặt thành quyền. "Thanh Mai, tôi không ngờ cô lại như thế, dám đuổi tôi đi. Tôi cứ tưởng cô luôn ở trong lòng bàn tay của tôi, nhưng không ngờ cô lại chơi tôi một vố đau như vậy."
Anh ta nhấn mạnh vào từng từ, không kìm nén được sự bực tức. Bất ngờ, Minh Tuấn lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho ai đó, giọng anh ta vẫn có chút căng thẳng.
"Alo?" Đầu dây bên kia, giọng nói ngái ngủ vang lên, có vẻ như người đó vẫn chưa tỉnh hẳn.
"Sao thế, mới đi đã nhớ em à?" Cô gái đó đùa giỡn, nhưng Minh Tuấn chẳng cười nổi.
"
Giọng anh lạnh lùng. "Thay đồ đi, anh qua đón."
"Định đưa em đi đâu? Không phải qua nhà bạn gái hả?"
"Đừng nhắc đến cô ta nữa, hôm nay anh sẽ dành cả ngày với em"
Anh ta cúp máy một cách vội vã, không để lại một lời nào nữa.
Hoàng Nam đứng yên, một khoảng cách không quá xa, ánh mắt anh không giấu được sự nghi ngờ. Anh chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện qua điện thoại của Minh Tuấn.
Ban đầu, Hoàng Nam muốn đuổi theo Minh Tuấn để giải thích, hy vọng có thể xóa tan những hiểu lầm khiến Thanh Mai đau khổ đến vậy. Nhưng không ngờ, khi vừa định cất bước, anh lại vô tình nghe được cuộc gọi đầy mờ ám. Minh Tuấn chẳng những không quan tâm tới Thanh Mai mà còn hẹn hò với một cô gái nào đó ngay sau khi rời đi.
Hoàng Nam siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên trầm tư hơn. Anh không ngờ một người như Minh Tuấn, người được Thanh Mai luôn tin tưởng và yêu thương, lại hành xử như vậy. Lòng anh dấy lên một cảm giác không tên, vừa bực bội vừa thương xót.
"Cái tên rác rưởi này..." Hoàng Nam cắn môi, miệng hơi nhếch lên, chị Mai cần biết chuyện này thôi.