Sau khi quay lại cùng đám bạn, chơi được một lúc thì Thanh Mai nói muốn về trước.
Cô ra ngoài, bỏ lại sự ồn ào phía sau. Đêm khuya, không khí mát lạnh, cô đi bộ ra khỏi con ngõ đó, ánh đèn đường nhạt nhòa phản chiếu xuống mặt đường. Cô tìm một chiếc ghế đá gần đó và ngồi xuống, cảm giác lạc lõng và trống rỗng len lỏi trong lòng. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi cô, đôi mắt nhìn xa xăm, buồn bã.
Thanh Mai ngồi đó một lúc lâu, để sự tĩnh lặng của đêm khuya xoa dịu tâm hồn. Nhưng sự yên bình ấy chẳng kéo dài được lâu.
Từ đầu con ngõ, tiếng cười đùa và bước chân loạng choạng vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Một nhóm thanh niên, rõ ràng là vừa rời khỏi quán nhậu, đang lảo đảo tiến đến. Mùi rượu nồng nặc xộc vào không gian, khiến Thanh Mai nhíu mày.
"Ơ, em ngồi đây một mình à?" Một trong số họ lên tiếng, giọng lè nhè nhưng ánh mắt lại đầy tia không thiện cảm.
"..." Thanh Mai nhìn bọn họ, cô cảm thấy khá sợ, quay mặt về hướng khác.
"Này, đi chơi với tụi anh." Tên kia bất ngờ bước tới, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay Thanh Mai, kéo cô đứng dậy một cách mạnh mẽ.
"Buông ra!" Thanh Mai hốt hoảng hét lên, cố gắng giật tay mình khỏi bàn tay thô bạo của hắn.
"Haha!" Đám người cười phá lên, tiếng cười đầy vẻ chế nhạo, vang vọng giữa con ngõ vắng. Ánh mắt chúng nhìn Thanh Mai như nhìn một con thỏ nhỏ đang giãy giụa trong chiếc lồng sắt, không đường thoát thân.
"Còn giãy nữa à? Xem nào, gan lắm!" Một kẻ trong số đó bước tới gần hơn, ánh mắt đục ngầu vì men rượu lóe lên sự hung hãn. Hắn siết chặt tay Thanh Mai hơn, khiến cô cảm thấy đau nhói.
Cô vùng vẫy, ánh mắt đỏ hoe vì hoảng sợ. "Tôi bảo bỏ ra!" Cô hét lớn, nhưng giọng nói run rẩy khiến chính cô cũng cảm thấy yếu ớt.
"Mẹ mấy thằng ch* này!" Giọng Hoàng Nam vang lên đầy giận dữ, phá tan bầu không khí đầy đe dọa. Trước khi đám người kịp phản ứng, anh đã lao tới, tung một cú đạp mạnh vào tên đang nắm lấy tay Thanh Mai.
Tên say rượu không kịp né, cả người loạng choạng ngã nhào xuống đất, chai bia trên tay lăn lóc một góc. Hắn vừa gượng dậy, vừa chửi thề. "Thằng ch*, mày dám—"
Hoàng Nam không để hắn nói hết câu. Ánh mắt anh tối lại, gằn từng chữ, "Tao dám." Anh đứng chắn trước Thanh Mai, cả người toát lên vẻ sẵn sàng đối đầu.
Hoàng Nam không nói thêm lời nào, chỉ lao tới, cú đạp của anh khiến tên say rượu ngã chỏng vó xuống đất, mặt mũi méo mó, chưa kịp phản ứng đã bị một cú đấm của Hoàng Nam đánh thẳng vào mặt. Tên kia hét lên một tiếng, loạng choạng muốn đứng dậy nhưng lại bị một cú nữa, lần này khiến hắn lăn lộn trên mặt đất.
"Đủ chưa?" Hoàng Nam gằn giọng, bàn tay siết chặt. Cả nhóm kia, từ những tên còn đứng được, đều lùi lại, vẻ mặt tái xanh vì sợ hãi. Chưa kịp phản ứng, Hoàng Nam đã lao vào tiếp tục, từng cú đấm nối nhau không thương tiếc.
Những tên còn lại hoảng loạn chạy tán loạn, miệng la hét, không dám quay lại nhìn. Chỉ sau vài giây, cả đám đã tháo chạy, để lại một không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở gấp của Hoàng Nam và tiếng chân bọn say rượu khuất dần.
Hoàng Nam quay sang nhìn Thanh Mai, ánh mắt của anh vẫn đầy sự giận dữ nhưng có chút gì đó lo lắng. "Sao còn chưa về đi mà ngồi ở đây?" Anh quát lớn, khiến không khí xung quanh như đông đặc lại.
Thanh Mai nhất thời bị hoảng sợ, cảm giác như cả không gian đang thu hẹp lại. Cô giật mình, thân thể run lên vì không ngờ Hoàng Nam lại quát mình như vậy, dù chỉ là vì lo lắng.
"Thật hết nói nổi, chị..." Hoàng Nam lắc đầu.
Thanh Mai ngỡ ngàng nhìn anh, cảm giác lạ lẫm vì không biết phải phản ứng như thế nào trước thái độ của Hoàng Nam lúc này. Cô chỉ có thể im lặng, đôi mắt nhìn xuống đất, cảm giác bất lực trong lòng.
"Nếu em không có ở đây, em chẳng dám tưởng tượng chị sẽ gặp chuyện gì đâu!" Hoàng Nam gằn giọng, ánh mắt vẫn còn đầy sự tức giận.
Thanh Mai cúi đầu, không đáp lại, bàn tay cô siết chặt vào nhau. Lời nói của Hoàng Nam như một gáo nước lạnh tạt vào cảm xúc vốn đã rối bời của cô.
"Lần sau đừng có tới mấy nơi như này nữa." Anh tiếp tục, giọng tuy đã hạ xuống nhưng vẫn đầy cứng rắn. "Chị không biết tự bảo vệ mình thì đừng khiến người khác phải lo lắng."
"Xin lỗi" Thanh Mai nhỏ giọng.
Sau một lúc tức giận, Hoàng Nam thở dài, ánh mắt anh dịu lại khi nhìn thấy biểu cảm hối lỗi rõ rệt trên khuôn mặt của Thanh Mai. Cô cúi đầu, đôi mắt đẫm buồn.
Anh im lặng nhìn cô một lúc, cảm giác giận dữ trong lòng cũng nguôi ngoai. "Thôi được rồi, em đưa chị về," anh nói, giọng đã dịu hơn rất nhiều.
Thanh Mai ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe như muốn nói điều gì, nhưng lại chỉ im lặng, ngập ngừng. Hoàng Nam nhận ra điều đó nhưng anh không quan tâm.
Anh quay đi, khẽ lắc đầu, "Đi"
Thanh Mai vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn Hoàng Nam.
Hoàng Nam quay lại, đôi mắt vẫn đầy sự lo lắng nhưng cũng không thiếu phần khó chịu. Anh thở hắt ra, giọng khàn đặc, "Muốn em bế chị lên xe hay gì?"
Thanh Mai giật mình, nhìn Hoàng Nam một cách sửng sốt. Cô không ngờ anh lại có thái độ như vậy, nhưng cũng nhận ra trong câu nói đó có chút gì đó như muốn thúc giục cô.
Cô im lặng một lúc rồi cuối cùng bước đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy và không biết phải giải thích như thế nào.
***
Trên đường về, cả hai người không ai nói câu nào. Không khí giữa họ vẫn ngột ngạt, như thể lời nói đã cạn kiệt. Cảm giác tĩnh lặng và không thoải mái bao trùm không gian. Thanh Mai cảm thấy bất an, nhưng cũng không biết phải bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào.
Bỗng nhiên, điện thoại của cô reo lên. Thanh Mai nhìn màn hình, thấy tên Minh Tuấn hiển thị, cô bất giác cảm thấy hơi lúng túng.
"Em nghe." Thanh Mai lên tiếng, cố gắng giữ giọng bình thản.
"Vừa nãy em gọi anh hả? Anh đi tắm nên không nghe được" Minh Tuấn
"À, cũng không có gì" Thanh Mai buồn bã.
"Em về nhà chưa?" Giọng Minh Tuấn từ đầu dây bên kia vọng tới, đầy sự quan tâm.
"Em đang về ạ." Thanh Mai đáp, ánh mắt nhìn về phía trước, đôi tay siết chặt lấy chiếc điện thoại.
"Chơi vui chứ?" Minh Tuấn hỏi, giọng anh thoáng chút vui vẻ.
Thanh Mai im lặng một lúc. Nghe câu hỏi đó, cô bỗng cảm thấy sống mũi cay cay. Cô đã không vui chút nào.
"Cũng tạm thôi ạ," Thanh Mai đáp lại, cố gắng không để lộ cảm xúc thật.
"Cũng tạm thôi hả? Thôi về ngủ sớm đi nhé." Giọng Minh Tuấn dịu dàng.
"Vâng." Thanh Mai đáp nhẹ
Sau khi cúp máy, khi được nghe giọng của Minh Tuấn cô cũng phần nào thấy an tâm hơn.
"Ai gọi chị vậy?" Hoàng Nam đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.
Thanh Mai khựng lại một chút, nhìn sang anh. "Bạn trai chị," cô trả lời, giọng bình thản.
Hoàng Nam không nói gì, chỉ im lặng, ánh mắt hướng thẳng về con đường phía trước. Vẻ mặt anh không thay đổi, nhưng trong lòng thoáng hiện lên một cảm xúc không rõ ràng.
Đi được một lúc, xe đã đến gần khu nhà của Thanh Mai. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể muốn nói điều gì đó với Hoàng Nam nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Khi xe dừng lại, Thanh Mai mở cửa, nhưng rồi cô khựng lại, quay sang nhìn Hoàng Nam, ánh mắt có chút do dự.
"Hoàng Nam..." Thanh Mai lên tiếng, giọng cô hơi ngập ngừng.
Hoàng Nam nhìn cô, đôi mắt không biểu lộ gì, nhưng anh chờ đợi cô nói tiếp.
"Hôm nay cảm ơn em nhé," Thanh Mai lên tiếng, ánh mắt chân thành khi nhìn Hoàng Nam.
Hoàng Nam khẽ nhíu mày, nhưng rồi cũng mỉm cười nhẹ. "Chị đừng khách sáo như vậy, chúng ta cũng quen nhau không phải ngày một ngày hai mà."
"Nhưng Nam này..." Thanh Mai hơi ngập ngừng, rồi tiếp tục, "Chị không yên tâm về em. Em còn nhỏ mà chỗ đó phức tạp, đủ loại người, chỉ sợ em... sa ngã." Cô bất giác nhớ lại những hình ảnh không đứng đắn ở nơi làm việc của Hoàng Nam, trong lòng dâng lên chút lo lắng.
Hoàng Nam im lặng một lúc, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ. Khi anh cất lời, giọng nói đã không còn sự cáu gắt như lúc trước. "Em biết rồi. Thật ra cũng không định làm ở đó lâu, chỉ là... chưa tìm được việc khác thôi."
"Thế chị kiếm hộ em nhé?" Thanh Mai cười, cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn.
"Chị nhiệt tình quá rồi đấy," Hoàng Nam bật cười, nhưng ánh mắt có chút dịu dàng hơn.
"Để cảm ơn ân nhân đã giúp chị mà."
"Thôi, tùy chị." Hoàng Nam nhún vai, giọng nói thoáng chút bất lực nhưng không từ chối.
"Thế cho chị xin số liên lạc nhé," Thanh Mai nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Hoàng Nam liếc nhìn cô, mỉm cười nhạt, rồi lấy điện thoại ra đưa cho cô. "Đây. Nhưng nhớ đừng làm phiền em suốt ngày đấy."
Thanh Mai bật cười, cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn. "Yên tâm, chị không rảnh thế đâu."
Khi Thanh Mai vừa lưu số điện thoại, Hoàng Nam nhìn cô, giọng bất chợt trầm xuống: "Lần sau chị cũng đừng đi mấy nơi như vậy. Mà có đi thì hãy đi cùng người yêu chị ấy."
"Dù sao cũng có thể bảo vệ chị"
Thanh Mai nhìn Hoàng Nam, lòng thầm nghĩ thằng nhóc này lớn thật rồi.
Ánh đèn đường chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật từng đường nét sắc sảo, từ chiếc cằm mạnh mẽ đến đôi mắt sâu, ánh lên vẻ kiên định nhưng cũng đầy sự bí ẩn. Mái tóc anh, dù hơi rối nhưng lại càng thêm phần cuốn hút, mang đến cảm giác tự do và phóng khoáng.
"Chị vào nhà đi em về đây" Minh Hoàng mỉm cười, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên.
"Chết thật," anh tự mắng mình, ngồi lại trong xe, bực bội.
Thanh Mai ngồi bên cạnh, nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Hoàng Nam, liền hỏi: "Em sao vậy?"
"Xe em hết xăng rồi, không chạy nổi nữa," Hoàng Nam trả lời, giọng có chút khó chịu.
"Hả?" Thanh Mai ngạc nhiên, nhìn Hoàng Nam với vẻ lúng túng. "Muộn thế này làm gì còn chỗ nào đổ xăng nhỉ?"
"Bực ghê," Hoàng Nam đáp, giọng có phần bực bội. "Cũng tại xe bị hỏng vạch xăng, không để ý nên mới hết sạch thế này."
"Thế giờ tính sao?" Thanh Mai hỏi, mắt nhìn quanh con đường vắng lặng.
"Hay là em gửi xe ở đây, mai em qua lấy?" Hoàng Nam đề nghị, tay gõ nhẹ lên vô lăng.
"Thế em về kiểu gì?" Thanh Mai hỏi, nhíu mày lo lắng.
"Đi bộ về thôi," Hoàng Nam trả lời, giọng thản nhiên như thể đó là chuyện không có gì to tát.
"Đi bộ?!" Thanh Mai tròn mắt, không tin vào tai mình. "Muộn rồi, nguy hiểm lắm, em đặt xe đi."
"Không được. Máy em để quên trên quán rồi." Hoàng Nam đáp, nhún vai bất lực.
"Để chị đặt cho em"
Thanh Mai cầm máy lên, cô hỏi địa chỉ của Hoàng Nam rồi lập tức đặt xe. 5 phút trôi qua không hề có xế nhận. Cô lại nhìn điện thoại gần 1 giờ sáng, Minh Hoàng dựng xong xe ở nhà xe, cậu đi ra nhìn Thanh Mai.
"Thôi để em đi bộ về, mười phút trôi qua rồi đó"
Thanh Mai khựng lại một chút, rồi thở dài. Cô nhìn anh, trong lòng dâng lên chút áy náy. Dù sao Hoàng Nam cũng đã giúp cô rất nhiều tối nay, chẳng lẽ giờ lại để anh vạ vật ngoài đường như vậy?
"Thôi... em qua phòng trọ của chị nghỉ tạm một đêm đi. Gần đây thôi, mai chị đưa em đi đổ xăng." Cô nói, ánh mắt chân thành nhưng cũng không giấu được chút ngượng ngùng.
Hoàng Nam thoáng ngạc nhiên, nhìn cô chăm chú vài giây. "Chị chắc chứ? Nhỡ bất tiện thì sao?"
"Không sao đâu, có một đêm thôi mà." Thanh Mai cười nhẹ, cố làm không khí bớt căng thẳng.
"Nhưng bạn trai chị có ghen không?" Hoàng Nam bất ngờ hỏi, giọng có chút trêu chọc, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm túc.
Thanh Mai thoáng bất ngờ, rồi bật cười nhẹ. "Em là em trai chị! Chúng ta trong sạch mà có gì mà sợ."
"Em trai?" Hoàng Nam nhướn mày, nửa như đùa nửa như không?" Em trai mưa à?"
"Mưa cái đầu em" Thanh Mai trừng mắt tức giận, rồi dẫn Hoàng Nam lên phòng.
***
Sau khi cúp điện thoại, Minh Tuấn nằm ườn trên giường, ánh mắt mơ màng.Đột nhiên, một cô gái gợi cảm trườn qua người anh, làm anh giật mình. Cô ta cười khẽ, đôi mắt lấp lánh sự chế giễu: "Anh quan tâm bạn gái vậy sao, còn tới đây tìm em?"
Minh Tuấn khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô gái, nhưng vẻ mặt anh vẫn không thể hiện sự hứng thú. "Bởi vì chỉ có em mới chịu lên giường với anh" anh nói, giọng trầm.
Cô gái hơi khựng lại, nhưng nụ cười gợi cảm nhanh chóng trở lại trên môi. Cô nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ trêu chọc nhưng cũng không giấu được chút tổn thương. "Thế à? Vậy em nên tự hào vì mình được chọn, hay nên thấy buồn vì chỉ là một lựa chọn tạm thời?"
Minh Tuấn không trả lời, ánh mắt anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, như thể không muốn dây dưa thêm. Căn phòng rơi vào một khoảng im lặng ngột ngạt, chỉ còn tiếng thở đều của hai người.
Cô gái cuối cùng bật cười, phá tan sự yên lặng. "Anh đúng là kẻ ích kỷ, vừa muốn giữ người yêu trong sạch, vừa muốn tìm ai đó để giải tỏa."
Minh Tuấn trầm ngâm suy nghĩ, lòng anh mâu thuẫn. Cũng chẳng phải anh không muốn gần gũi Thanh Mai, nhưng cô quá cổ hủ, luôn giữ mình và không chịu để anh thân mật. Những cảm giác ấy càng khiến anh bực bội và cảm thấy mình không thể kiểm soát được.
Anh nhìn cô gái trước mặt, người duy nhất dường như không có những ràng buộc như Thanh Mai.
Lần này, anh không kiềm chế nữa. Minh Tuấn lăn lại, đè cô gái dưới thân, đôi tay anh vội vã nắm lấy cô, rồi hôn lên môi cô.
Cô gái không phản kháng, chỉ để cho anh điều khiển, nhưng ánh mắt của cô lấp lánh sự chế giễu, như thể cô đã hiểu rõ tâm lý của anh.Hai người lại tiếp tục dây dưa triền miên.