Thanh Mai nhìn Hoàng Nam, cô cau mày, cảm giác bối rối rõ rệt. "Em nghe anh ta nói chuyện điện thoại với ai sao?"
Hoàng Nam gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc và đầy lo lắng. "Hôm qua, sau khi anh ta bỏ đi, em nghe anh ta nói chuyện điện thoại với ai đó. Anh ta nói, 'Anh sẽ dành cả ngày hôm nay với em.'"
Thanh Mai cảm thấy trái tim mình thắt lại, cảm giác bối rối dâng lên mạnh mẽ. Cô không ngờ Minh Tuấn lại có thể nói những lời như vậy. Nhưng rồi, cố gắng giữ bình tĩnh, cô lắc đầu. "Có thể là do em nghe nhầm?"
Hoàng Nam nhìn cô, giọng kiên quyết. "Em chưa già đâu mà lãng tai được."
Thanh Mai im lặng, không biết phải nói gì. Cô cúi đầu, lòng cô rối bời vì những gì Hoàng Nam vừa nói. Cô cố gắng suy nghĩ nhưng lại cảm thấy mơ hồ, không thể đưa ra kết luận chính xác.
Hoàng Nam nhìn thẳng vào mắt cô, giọng đầy nghiêm túc. "Chị, anh ta không tốt như chị nghĩ đâu."
Thanh Mai không đáp lại ngay, cô suy nghĩ một lúc rồi nói khẽ, "Nhưng hôm nay anh ấy đã làm hòa với chị. Bọn chị đã nói chuyện và mọi chuyện ổn rồi."
Hoàng Nam nhíu mày, nhìn Thanh Mai với vẻ khó chịu pha chút thất vọng. "Làm hòa? Chị nghĩ một lời làm hòa là đủ để xóa đi hết nghi ngờ sao? Chị thật sự không muốn suy nghĩ lại à?"
Thanh Mai cúi đầu, cảm thấy bản thân đang bị đẩy vào tình thế khó xử. "Chị không nói anh ấy hoàn hảo. Nhưng chuyện này... có thể là em đã hiểu lầm. Minh Tuấn không phải loại người như vậy."
"Chị Mai, em không hiểu sao chị lại dễ dàng bỏ qua như thế." Hoàng Nam cố kìm nén cảm xúc, giọng nói của anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ sự bất bình. "Em nói những điều này không phải để phá hoại, mà là vì em không muốn chị bị tổn thương."
"Chị cần thời gian suy nghĩ."
Dứt lời, Thanh Mai xoay người rời đi, dáng vẻ thoáng chút mệt mỏi nhưng vẫn giữ cho mình sự kiên định. Hoàng Nam đứng đó, bàn tay anh siết chặt lại. Cảm giác bất lực khi nhìn thấy người mình quan tâm bước đi mà không thể làm gì khiến lòng anh nặng trĩu.
Gió đêm khẽ thổi qua, Hoàng Nam ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Thanh Mai cho đến khi cô khuất sau khúc ngoặt của con ngõ tối. Anh lặng lẽ thở dài, một cảm giác không tên trào dâng trong lòng.
Thanh Mai bước lên phòng, từng bước chân như in dấu vào lòng đất. Cô đóng cửa lại, nhưng cảm giác bức bối, khó chịu vẫn không thể thoát ra khỏi tâm trí. Những lời nói của Hoàng Nam cứ văng vẳng trong đầu, như những cơn sóng dồn dập xô vào bờ, không ngừng cuộn trào.
Cô ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, ánh sáng nhạt của ánh trăng buông xuống, chiếu qua những tấm rèm mỏng, tạo ra một không gian mờ ảo, lạnh lẽo. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, nhưng trong lòng Thanh Mai, mọi thứ đều đang dậy sóng.
"Anh ta phản bội mình sao..." Cô thầm nghĩ, một cảm giác đau đớn trào lên trong lồng ngực. Cảm giác bị phản bội, bị nghi ngờ, dù là vô tình hay cố ý, cũng khiến lòng cô rối bời. Cô đã cố gắng, cố chứng minh rằng mình không phải là người dễ bị lừa, nhưng giờ đây, chính người mà cô tin tưởng lại đặt nghi vấn về cô.
"Vì sao lại như vậy?" Cô tự hỏi, nhưng không có câu trả lời. Cảm giác thất vọng và hụt hẫng bao trùm, như một cơn mưa ướt đẫm tâm hồn.
Thanh Mai nắm chặt tay, cảm giác đôi tay ấy run rẩy, giống như đang cố giữ lấy một thứ gì đó đã sắp rơi khỏi tầm tay. Nhưng càng cố nắm chặt, mọi thứ lại càng dễ dàng vụt mất.
Hoàng Nam đã nói gì? "Nếu đã không tin tưởng nhau thì chẳng còn gì để tiếp tục." Câu nói đó như một nhát dao cắt vào trái tim cô, khiến cô phải đối mặt với sự thật mà cô không muốn nhìn thấy.
Cô nhớ đến những lần anh bận rộn, nói rằng có công việc gấp cần giải quyết. Đôi khi, anh thậm chí không kịp giải thích mà chỉ để lại vài lời xin lỗi vội vàng. "Anh bận lắm, hôm khác mình gặp nhau nhé." Những câu nói ấy, lúc đầu, Thanh Mai không để tâm. Cô nghĩ đơn giản rằng yêu một người trưởng thành là phải học cách thông cảm và chấp nhận sự bận rộn của họ. Nhưng dần dần, những lần vắng mặt của Minh Tuấn trở thành một vết rạn nhỏ trong lòng cô, dù cô luôn cố gắng không nghĩ xấu về anh.
Và hôm nay, ngay cả khi đang ngồi đối diện nhau, trò chuyện như để hàn gắn lại những hiểu lầm, anh ta vẫn không thể hoàn toàn dành trọn thời gian cho cô. Chiếc điện thoại trên bàn đột ngột rung lên, màn hình hiện tên một ai đó mà Thanh Mai không nhìn rõ. Minh Tuấn chỉ liếc qua, rồi nhanh chóng cúp máy mà không hề chần chừ. "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không quan trọng." Anh ta cười gượng, như muốn làm dịu không khí giữa họ, nhưng không hiểu sao, nụ cười đó lại khiến lòng Hạnh Yên càng thêm nặng trĩu.
"Ai gọi vậy anh?" Cô đã không nhịn được mà hỏi. Minh Tuấn chỉ đáp qua loa, ánh mắt lảng tránh: "Đồng nghiệp thôi, không có gì đâu."
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng Thanh Mai không thể dừng lại. Cô không muốn khóc, nhưng cảm giác cô đơn, bất lực trong lòng lại quá mạnh mẽ. "Không hoàn toàn tin tưởng Hoàng Nam... nhưng Hoàng Nam không có lý do gì để nói dối mình cả"
***
Sáng hôm sau, Thanh Mai đến trường trong tình trạng mệt mỏi. Cả đêm hôm qua, cô không ngủ được, những suy nghĩ rối bời cứ đeo bám, không cho cô phút giây nào yên ổn.
"Sao nay trông mệt mỏi vậy?" Huế vừa đặt cặp sách xuống bàn, vừa nhìn Thanh Mai với ánh mắt lo lắng.
Thanh Mai không trả lời, chỉ cúi đầu, vùi sâu khuôn mặt xuống bàn như muốn trốn tránh mọi thứ xung quanh. Cô không muốn nói chuyện, không muốn giải thích, cũng chẳng muốn ai nhận ra sự bất an của mình.
"Có chuyện gì phải không? Nói tao nghe đi." Huế nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thanh Mai, giọng nói đầy quan tâm.
Lúc này, Thanh Mai ngẩng đầu lên nhìn Huế, đôi mắt thoáng chút mệt mỏi. Huế nhìn khuôn mặt cô, rồi khẽ thở dài. "Lại chuyện tình cảm à?"
"Sao mày biết?" Thanh Mai hỏi, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Huế nhướn mày, vẻ mặt như đã đoán trước. "Tao thề, sớm muộn gì bọn mày cũng lục đục mà."
"Tại sao mày lại nghĩ thế?" Thanh Mai hỏi lại, đôi mắt đầy nghi ngờ.
Huế ngả người ra ghế, ánh mắt nhìn Thanh Mai với vẻ thông cảm nhưng vẫn không quên chút trách móc. "Mai à, tao ngại nói vì sợ mày buồn thôi. Nhưng yêu đương giống mày với anh Tuấn, tao thấy lần đầu đấy."
"Ý mày là sao?"
"Làm gì có ai yêu nhau mà hơn một tháng không gặp mặt? Hôm bữa sinh nhật Yến Phương, tao đã để ý thấy thái độ của anh ấy. Chỉ cần nhìn là tao biết ngay ai yêu nhiều hơn rồi."
Thanh Mai khựng lại, trái tim như bị bóp nghẹt bởi lời nói của Huế. Cô nhớ lại sinh nhật hôm đó, ánh mắt lạnh nhạt của Minh Tuấn khi nhìn cô, sự thiếu quan tâm rõ ràng mà lúc đó cô đã cố tự lừa dối rằng anh chỉ bận rộn.
Thanh Mai cúi đầu, giọng khẽ run. "Có người nói với tao anh ấy có người khác, tao không biết nên làm gì..."
Huế giật mình, đôi mắt mở to nhìn Thanh Mai. "Thật hả? Mày nghe từ ai?"
"Một người bạn," Thanh Mai ngập ngừng, không muốn nhắc đến Hoàng Nam. "Tao không muốn tin, nhưng tao cũng không thể ngừng suy nghĩ."
"Thế thì mày phải làm gì đó thôi!" Huế nói, giọng đầy dứt khoát. "Bây giờ mà mày hỏi, chắc chắn anh ấy sẽ chối. Mày chỉ có thể tự mình tìm hiểu thôi."
Thanh Mai nhíu mày, cảm thấy bối rối. "Bằng cách nào chứ?"
Huế nhún vai, nhưng ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. "Đầu tiên, mày thử kiểm tra lịch trình của anh ấy xem. Nếu thực sự có người khác, kiểu gì cũng sẽ có dấu vết."
"Lịch trình?" Thanh Mai hỏi lại, vẻ mặt đầy hoang mang.
"Ừ." Huế gật đầu, giọng chắc chắn.
"Anh ấy chỉ nói bận này bận nọ, chứ tao không biết lịch trình cụ thể." Thanh Mai khẽ thở dài, cảm giác bất lực.
"Thế thì mày cầm được điện thoại của ông ấy không, vào kiểm tra thông tin xem?" Huế khẩn trương.
Thanh Mai lắc đầu, giọng mệt mỏi. "Gặp nhau thì ít, sao có cơ hội cầm điện thoại được chứ?"
Huế nhìn Thanh Mai, rồi cười nhẹ, giọng kiên quyết: "Cầm điện thoại, tối hẹn ra ngoài ngay cho tao."
"Hả?" Thanh Mai ngạc nhiên, không thể tin vào tai mình.
"Mày muốn chấm dứt chuỗi suy nghĩ này hay không?" Huế nhướn mày, nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Thanh Mai không nói gì, chỉ im lặng nhìn Huế, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về những gì bạn mình vừa nói.
"Hẹn đi, tối nay bọn tao giúp mày"
Yến Phương vừa đến chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị kéo vào "Nhỉ? Phương" Huế gọi với vẻ đầy thích thú.
***
"Mai!" Giọng của Minh Tuấn vang lên, khiến Thanh Mai giật mình ngẩng đầu lên.
Tối nay, Thanh Mai chọn một quán ăn quen thuộc, một nơi yên tĩnh để có thể trò chuyện thoải mái với Minh Tuấn. Quán nhỏ với ánh đèn vàng ấm áp, không khí nhẹ nhàng, nhưng lòng cô lại cảm thấy một chút căng thẳng.
"Em đợi lâu chưa?" Minh Tuấn cười nhẹ, kéo ghế ngồi đối diện cô.
"Em cũng mới tới thôi"
Vừa nói ánh mắt của Thanh Mai nhìn về phía sau Minh Tuấn nơi Huế và Yến Phương đang ngồi.
Thanh Mai cầm điện thoại lên cô nhấn tin nhắn chuẩn bị gửi đi cho Minh Tuấn.
Theo kế hoạch của Huế thì cô phải làm cho Minh Tuấn mở màn hình điện thoại, sau đó Huế sẽ nhìn mật khẩu.
Thanh Mai gõ từng chữ, nhấn gửi và điện thoại của Minh Tuấn sáng lên.
Minh Tuấn nhìn vào màn hình, thấy tin nhắn hiện lên, anh ngẩng đầu nhìn Thanh Mai.
"Sao em lại nhắn tin cho anh?"
"Anh mở ra xem đi," Thanh Mai cố ý nói to, đồng thời Huế cũng nhổm người lên, ánh mắt tò mò hướng về màn hình.
"Hử? Có gì bất ngờ hả?" Minh Tuấn không hề phòng ngự, anh mở máy lên.
"Hôm nay là kỉ niệm ngày chúng ta hẹn hò lần đầu đấy," dòng chữ trên tin nhắn.
Minh Tuấn nhìn thoáng qua tin nhắn, đôi mắt anh thoáng ánh lên chút ngạc nhiên, rồi cười nhẹ. "Hôm nay? Đó là lý do em bắt anh phải đi ăn với em trong tối nay hả?"
"Anh bận rộn quá quên mất, anh xin lỗi."
Thật ra Thanh Mai chỉ bịa ra mà thôi, cô cũng không thể nhớ ngày hai người họ hẹn hò là vào ngày nào.
Thanh Mai cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của Huế và Yến Phương vẫn không rời khỏi điện thoại Minh Tuấn. Cảm giác hồi hộp dâng lên, mỗi giây trôi qua như một thử thách với cô.
Sau khi cô thấy tin nhắn được gửi đến từ Huế "Mật khẩu là 767676"Thanh Mai thở phào ít nhất bước đầu tiên cũng thành công.
Tiếp theo là phải dụ anh ấy đi, mà dụ kiểu gì để không cầm theo điện thoại?
Thanh Mai mỉm cười, cố gắng giữ vẻ tự nhiên. "Anh này, em để quên cái hộp quà ở xe, mà giờ đông người quá em không tiện ra lấy. Anh có thể giúp em được không?"
Minh Tuấn nhướn mày. "Hộp quà gì cơ?"
Thanh Mai khẽ bĩu môi, tỏ vẻ trách yêu. "Thì quà em chuẩn bị để kỷ niệm ngày quen nhau. Anh cứ ra lấy giúp em đi, bất ngờ lắm đó."
Minh Tuấn bật cười, đứng dậy. "Rồi rồi, để anh đi lấy. Xe đậu ở đâu thế?"
"Ở kia kìa," Thanh Mai vội vàng kéo Minh Tuấn đi, Minh Tuấn quay đầu lại "Điện thoại của anh".
"Cứ để đó đi, ở đây không ăn trộm đâu anh" Thanh Mai kéo Minh Tuấn đi, sau đó nhìn Huế và Yến Phương.
Tiếp theo là Huế và Yến Phương sẽ tiếp cận chiếc điện thoại đó. Cô sẽ cố gắng giữ chân Minh Tuấn lâu nhất có thể.
Khi chúng tôi bước vào mọi thứ dường như đã ổn thỏa. Thanh Mai thở phào nhẹ nhõm.
Trong suốt bữa ăn cô không hề ngon miệng một chút nào, cô lo lắng về kết quả. Minh Tuấn chú ý khuôn mặt của cô
"Em mệt hả?"
"Ừ, em thấy hơi đau đầu"
"Hay mình về đi anh"
Minh Tuấn nhìn Thanh Mai với ánh mắt lo lắng, không giấu được sự quan tâm. "Em thật sự mệt à? Thế mình về thôi, để em nghỉ ngơi."
Thanh Mai gật đầu nhẹ, cảm thấy hơi choáng váng vì những lo lắng trong lòng. "Vâng,"
Minh Tuấn gọi tính tiền và sau đó dìu Thanh Mai ra ngoài. Cảm giác căng thẳng trong cô không hề giảm bớt, nhưng ít nhất cô đã hoàn thành được bước đầu trong kế hoạch. Giờ đây, mọi thứ còn lại chỉ phụ thuộc vào những gì Huế và Yến Phương sẽ phát hiện ra.
"Mai," giọng nói của Phương cất lên.
Hai người quay sang nhìn, thấy Huế và Yến Phương đi tới.
"Hai người đi đâu thế này?" Bọn họ giả vờ ngạc nhiên.
"Đi ăn thôi," Thanh Mai trả lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
"Chào các em," Minh Tuấn mỉm cười chào lại.
"Ơ, mà đã về rồi á?" Huế hỏi, giả vờ ngạc nhiên.
"Ừ," Minh Tuấn đáp, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn Thanh Mai.
"Thế thì anh cho em mượn Mai một chút nhé," Yến Phương lên tiếng.
"Nhưng Mai đang mệt," Minh Tuấn.
"Không sao đâu anh, anh về trước đi, tí bạn em sẽ đưa em về cũng được," Thanh Mai nói, với giọng điệu nhẹ nhàng.
Minh Tuấn vẫn nhìn Thanh Mai một lúc lâu nữa, rồi cuối cùng gật đầu. "Vậy anh về trước, nhớ nghỉ ngơi nhé Mai."
Thanh Mai mỉm cười, gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn không yên. "Vâng, anh về đi."
***
Ba người bọn họ kéo nhau vào quán trà sữa gần đó.
"Sao rồi? Phát hiện gì không?" Thanh Mai hỏi, giọng có chút cuống quýt.
Huế mở điện thoại, lướt nhanh qua các thông tin rồi đưa cho Thanh Mai một tấm ảnh chụp màn hình. "Đây nè, danh sách những số điện thoại gọi gần nhất."
Thanh Mai nhìn vào điện thoại, ánh mắt lướt qua từng số. Có vài cái tên cô không hề quen, và những cuộc gọi liên tiếp vào giờ khuya.
"Còn đây là tin nhắn gần đây," Huế tiếp tục, đưa cho Thanh Mai một tấm ảnh khác, trong đó có những tin nhắn mập mờ giữa Minh Tuấn và một người phụ nữ nào đó. "Tao đã tra zalo số điện thoại này, là một cô gái"
"Có vẻ anh ta ngoại tình thật đấy."
Thanh Mai cảm thấy tim mình như ngừng đập một nhịp. Những dòng tin nhắn, những số điện thoại lạ, tất cả đều là những bằng chứng không thể chối cãi. Cô lặng im nhìn vào màn hình, không biết phải nói gì. Những lời nghi ngờ giờ đây đã được chứng minh, nhưng trái tim cô lại không thể chấp nhận sự thật này.
"Mai, mày nghĩ sao?" Yến Phương lên tiếng, nhìn Thanh Mai với vẻ lo lắng.
Thanh Mai mím môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Tao không biết nữa. Đây là sự thật rồi phải không?" Cô quay lại nhìn Huế, như tìm kiếm sự chắc chắn trong đôi mắt của bạn mình.
"Tội nghiệp mày quá" Huế ôm Thanh Mai vào lòng vỗ về an ủi.
Huế nhìn Thanh Mai, thấy cô im lặng lâu như vậy, đôi mắt trống rỗng, không thể không lo lắng. Cô nhẹ nhàng hỏi, "Mai, mày không sao chứ?"
Thanh Mai cúi đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng một cảm giác nghẹn ngào lại dâng lên trong lòng. Cô không thể chịu đựng thêm nữa, nước mắt bỗng rơi xuống, lăn dài trên má. Cảm giác tổn thương, thất vọng và cô đơn ùa về, khiến cô không thể kiềm chế.
"Đừng khóc, anh ta không xứng" Yến Phương thấy vậy cô cũng nghẹn ngào, ôm 2 người họ vào lòng.
***
Quán bar tối nay như thường lệ, ánh sáng mờ ảo của đèn neon phản chiếu lên những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tạo ra một không gian vừa ấm cúng, vừa đầy mơ hồ. Âm nhạc ồn ào, những giai điệu điện tử dồn dập vang lên, khiến không gian càng trở nên sôi động, nhộn nhịp. Mùi rượu và hương thuốc lá hòa lẫn trong không khí, khiến cho không gian như càng thêm nặng nề.
"Hôm nay bạn em thất tình, mang hết rượi ngon ra đây đi." Yến Phương đứng trước mặt Long nói.
"Em có tiền trả không mà sĩ thế?"
"Anh trả," Yến Phương chỉ vào Long.
"Được rồi, được rồi. Các chị em cứ chơi vui vẻ đi tiền long không phải lo."
Yến Phương cười tươi, vẻ mặt như vừa giành được chiến thắng. Long chỉ lắc đầu, nhưng không thể không phục sự nhanh nhạy của cô nàng. Anh quay lại, bắt đầu gọi đồ cho cả nhóm.
"Rượu gì đây?" Long hỏi, nhìn qua các cô gái ngồi chờ đợi.
"Để em, em biết lựa mà," Yến Phương nhanh nhẹn trả lời, giọng điệu có chút nghịch ngợm. "Mang hết đồ ngon nhất ra, uống đến sáng luôn!"
Thanh Mai chỉ im lặng ngồi đó, lòng trống rỗng. Cô không có tâm trạng để vui vẻ, dù xung quanh đầy tiếng cười nói.
Một lúc sau, rượu được mang ra, trong những ly thủy tinh lấp lánh, những viên đá nhỏ va vào nhau nghe lách tách.
"Uống đi, say tao đưa mày về." Yến Phương đưa ly rượu trước mặt của Thanh Mai.
Thanh Mai nhìn ly rượu trong tay, ngập ngừng một lúc rồi đưa lên môi, cảm nhận vị cay nồng tê tái lan tỏa từ cổ họng xuống dạ dày. Cô không thể che giấu được nỗi đau đang cuộn trào trong lòng. Rượu không thể làm lấp đầy khoảng trống trong tim cô, nhưng đôi lúc, nó có thể làm cô quên đi sự thật, ít nhất là trong vài giây. Cô nhắm mắt lại, rồi uống một hơi, hy vọng có thể tạm gạt đi những suy nghĩ đau đớn.
"Quên thằng khốn đó đi." Huế
Thanh Mai uống rất nhiều, mỗi ngụm rượu như một cách để xua đi những cảm giác nặng nề trong lòng. Cô cảm thấy một sự tê liệt từ từ bao phủ tâm trí, như thể mọi thứ xung quanh mình dần trở nên mờ ảo và xa vời. Mỗi lần rượu chạm vào lưỡi, cô lại nghĩ về những lời nói của Minh Tuấn, những khoảnh khắc ngọt ngào.
Cô cảm thấy buồn, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm, như thể mỗi ly rượu là một phần của nỗi đau được vơi đi. Cảm giác buồn bã trở thành một thứ mơ hồ, khó xác định, và trong lúc này, Thanh Mai không muốn suy nghĩ nữa. Cô không muốn đối diện với thực tại, không muốn nhìn lại mình hay sự lựa chọn của mình. Chỉ có thể nhắm mắt và lặng lẽ chìm vào những cơn say nhẹ, nơi cô không phải đối mặt với sự thật.
Thanh Mai định uống thêm một ly nữa cánh tay bỗng bị giữ lại.
"Chị muốn chế.t hay sao mà uống nhiều thế?" Hoàng Nam tay siết chặt tay Thanh Mai.
Thanh Mai cố gắng đứng vững, nhưng cảm giác choáng váng lại ập đến. Cô muốn rút tay lại, nhưng Hoàng Nam vẫn giữ chặt.
Từ trên sân khấu, Hoàng Nam đã để ý đến nhóm bạn của Thanh Mai từ lâu. Anh không biết cô đang gặp phải chuyện gì, nhưng nhìn thấy cô uống say như vậy, lòng anh không khỏi xót xa.
"Ê cậu bạn này làm gì vậy ?"Huế nói, giọng ngà ngà say.
"Bỏ chị ra," Thanh Mai cố gắng rút tay ra, nhưng không thể Hoàng Nam quá khỏe.
"Bỏ tay bạn tôi ra," Yến Phương lắc lư, chập choạng bước tới.
Hoàng Nam không quan tâm đến bọn họ. Cương quyết kéo Thanh Mai ra khỏi đó.
###
Chap sau có