Bởi vì đã uống khá nhiều rượu, Thanh Mai hoàn toàn không còn tỉnh táo. Cô loạng choạng bước đi, đã vậy còn bị Hoàng Nam kéo đi một cách xồng xộc, tay cố vùng vẫy. "Bỏ chị ra!" giọng cô khàn đặc, vừa yếu ớt vừa mang chút bực tức.
Hoàng Nam không trả lời, ánh mắt anh lạnh như băng, bàn tay nắm chặt cổ tay cô, kéo thẳng ra khỏi quán bar. Những ánh đèn đường lờ mờ hắt xuống con phố đêm, gió lạnh thổi qua làm mái tóc Thanh Mai rối tung.
"Em làm cái quái gì vậy?!" Thanh Mai hét lên, giọng đầy bất mãn, đôi mắt mờ đục vì men rượu.
"Chị uống đến mức này mà còn hỏi em làm gì à?" Hoàng Nam dừng lại, xoay người đối diện cô, giọng nói sắc lạnh nhưng không che giấu được sự lo lắng. "Chị nhìn bản thân đi, có còn giống chị nữa không?"
Thanh Mai lảo đảo, đôi mắt mờ mịt nhìn anh. Cô bật cười nhạt, một nụ cười tràn đầy cay đắng. "Vậy thì sao? Say hay tỉnh có khác gì đâu? Chị cũng chẳng quan tâm nữa..."
Câu nói của cô như một đòn giáng mạnh vào Hoàng Nam. Anh siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chị không quan tâm, nhưng em quan tâm!"
Sự kiên định trong giọng nói của anh khiến Thanh Mai thoáng khựng lại. Cô không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu. Những giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, hòa lẫn cùng hơi lạnh của đêm.
Thanh Mai lẩm bẩm, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy đau đớn: "Tên khốn... sao anh lại làm thế với tôi chứ?"
Hơi rượu trong người khiến cô trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Minh Tuấn—những nụ cười, những lời hứa hẹn tưởng chừng chân thành. Nhưng rồi, những hình ảnh đó vỡ vụn như một tấm kính bị đập nát, nhường chỗ cho những ký ức đau lòng. Cuộc gọi bí ẩn, tin nhắn mờ ám, thái độ lạnh nhạt. Tất cả dồn ép trái tim cô như một bàn tay vô hình đang siết chặt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Nam, nước mắt lăn dài trên má. Nhưng ánh mắt cô lại không thực sự nhìn anh, mà dường như xuyên qua anh, mờ mịt và vô định. "Anh ta đã nói yêu tôi, đã hứa sẽ bên tôi... Vậy mà sao lại phản bội tôi như thế?"
Hoàng Nam đứng trước cô, giờ thì anh đã hiểu tại sao Thanh Mai lại bê bết như vậy, anh cảm thấy lòng như bị bóp nghẹt. Anh muốn nói gì đó, muốn an ủi cô, nhưng mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng. Thay vào đó, anh chỉ bước đến gần hơn, khẽ đặt tay lên vai Thanh Mai, giữ cô đứng vững khi cơ thể cô lảo đảo vì say.
"Đừng nghĩ về anh ta nữa, chị..." Hoàng Nam nói nhỏ, giọng trầm thấp. Nhưng Thanh Mai như không nghe thấy, chỉ tiếp tục lẩm bẩm:
"Minh Tuấn... em đã tin anh... Tại sao lại làm thế với em?"
Thanh Mai ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nhòe nước, không còn nhìn rõ người trước mặt. Trong trạng thái say mềm, cảm xúc rối bời và trái tim tan nát, cô chỉ còn nghĩ đến Minh Tuấn.
"Minh Tuấn..." Cô lẩm bẩm, ánh mắt mơ hồ nhìn Hoàng Nam như thể anh chính là người cô đang gọi tên.
Hoàng Nam sững người, chưa kịp nói gì thì Thanh Mai bỗng lao tới, vòng tay ôm lấy cổ anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khi cô tiến gần hơn, anh cảm nhận được hơi rượu thoang thoảng và sự run rẩy của cô.
Rồi trước sự ngỡ ngàng của Hoàng Nam, Thanh Mai nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi anh. Nụ hôn không phải vì tình yêu, mà vì cô đang đắm chìm trong cơn say và đau khổ.
Hoàng Nam đứng bất động, trái tim anh như ngừng đập. Cảm giác ấm áp từ đôi môi cô khiến mọi suy nghĩ trong đầu anh dừng lại. Nhưng ngay lập tức, anh tỉnh táo nhận ra tình cảnh này.
"Chị say rồi, em không phải anh ta!" Hoàng Nam nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy cô ra, ánh mắt đầy bối rối và lo lắng.
Thanh Mai loạng choạng, không đứng vững vì men rượu đã ngấm. Cô lại ngã vào ngực Hoàng Nam, hai tay vô thức nắm chặt lấy vạt áo anh. Ánh sáng nhạt từ đèn đường chiếu xuống làm nổi bật khuôn mặt đỏ bừng của cô, phần vì rượu, phần vì những cảm xúc hỗn độn đang dâng trào.
"Nam, chị xin lỗi..." Giọng cô run run, như mang theo nỗi day dứt sâu sắc.
Hoàng Nam không nói gì, ánh mắt anh trở nên dịu dàng nhưng cũng đầy mâu thuẫn. Anh nâng gương mặt cô lên, đôi tay nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như muốn Thanh Mai nhìn thẳng vào anh.
"Chị Mai, quá muộn rồi..." Anh thì thầm, giọng trầm thấp, như đang đấu tranh với chính mình.
Cô mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Ánh nhìn của cô như xoáy sâu vào lòng anh, yếu đuối và bất lực, nhưng lại khiến anh cảm thấy muốn bảo vệ cô bằng mọi giá.
"Là chị hôn em trước đó nhé"
Không kìm được nữa, Hoàng Nam cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào môi cô. Nụ hôn ban đầu như một lời an ủi, dịu dàng và trân trọng. Đôi môi của cô mềm mại, mang chút vị mặn của nước mắt, hòa lẫn với hơi thở ấm áp của anh.
"Ưm" Hoàng Nam cúi xuống, không một giây do dự. Khi đôi môi anh chạm vào môi cô, nụ hôn không còn là sự nhẹ nhàng thăm dò mà trở thành một cơn bão cảm xúc mãnh liệt. Anh giữ lấy gương mặt Thanh Mai bằng cả hai tay, áp sát cô gần hơn như sợ cô sẽ biến mất.
Môi anh di chuyển mạnh mẽ, đầy khao khát, như muốn xóa đi tất cả nỗi đau mà cô đang chịu đựng, như muốn khẳng định rằng anh sẽ không để cô tiếp tục tổn thương vì người khác. Hơi thở của anh nóng hổi, vương đầy vị rượu, cuốn lấy cô vào một vòng xoáy không lối thoát.
Thanh Mai mở to mắt, đầu óc quay cuồng vì men say và cả vì nụ hôn bất ngờ. Nhưng cô không đủ sức đẩy anh ra, không đủ lý trí để phản kháng. Thay vào đó, cô bị cuốn vào cảm giác nóng bỏng ấy. Đôi tay cô bất giác bấu lấy vạt áo anh, cảm nhận trái tim anh đập mạnh mẽ ngay trước ngực mình.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, mãnh liệt hơn. Hoàng Nam nghiêng đầu, đôi môi anh chiếm lấy môi cô như muốn nói lên tất cả những cảm xúc kìm nén bấy lâu. Lưỡi anh khẽ lướt qua, mời gọi, thăm dò, và rồi táo bạo cuốn lấy cô trong một sự hòa quyện không thể tách rời.
Thanh Mai dường như quên mất thế giới xung quanh. Trái tim cô hỗn loạn, từng nhịp đập hòa vào cơn lốc cảm xúc mà Hoàng Nam mang đến. Dưới sức ép mãnh liệt của nụ hôn, đôi chân cô mềm nhũn, buộc phải bám chặt lấy anh để không ngã quỵ.
Hoàng Nam kéo cô sát vào người mình hơn, một tay giữ lấy eo cô, một tay vẫn nâng niu khuôn mặt cô. Anh không muốn dừng lại, không muốn buông cô ra. Đây là lần đầu tiên anh thể hiện cảm xúc của mình rõ ràng đến vậy, để tất cả những gì kìm nén bấy lâu bùng cháy thành ngọn lửa không thể dập tắt.
Khi anh buông ra, hơi thở cả hai đều dồn dập. Thanh Mai vẫn dựa vào ngực anh, đôi môi sưng đỏ, ánh mắt lạc lõng vì cơn say xen lẫn cảm xúc hỗn độn.
Thanh Mai không nói được gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình run rẩy dưới ánh mắt của Hoàng Nam. Lần đầu tiên, cô nhận ra Hoàng Nam không còn là cậu bé ngày trước, cô cảm giác tỉnh táo hơn một chút, Hoàng Nam lại muốn hôn cô, thay vì đáp lại, Thanh Mai nhắm mắt, né tránh. Cảm giác như có một lực hút mạnh mẽ nhưng cô không thể đối diện. Đôi chân của cô bắt đầu chao đảo, và cô sụp xuống, ho một cách khó chịu. Cảm giác buồn nôn từ đống rượu trong bụng tràn lên, khiến cô chỉ muốn nôn ra hết tất cả.
Hoàng Nam thấy vậy, ngay lập tức cúi xuống vỗ nhẹ vào lưng cô, cố gắng làm cô bớt khó chịu. "Lần sau chị đừng uống nhiều như vậy nữa," anh nói với giọng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ lo lắng.
Thanh Mai sau khi nôn đã tỉnh táo hơn một chút. Cô không dám nhìn thẳng vào Hoàng Nam, cô cảm giác vừa làm điều gì đó sai trái, và mọi thứ trở nên mơ hồ, hỗn loạn trong tâm trí cô.