Chị Là Của Tôi

Chương 12 : Mộng (H)

Trước Sau

break

Dưới ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng nhỏ, không gian trở nên tĩnh lặng đến mức cả hai chỉ có thể nghe thấy nhịp thở của nhau. Hoàng Nam ngồi xuống bên cạnh Thanh Mai, đôi mắt anh dán chặt vào khuôn mặt cô. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi tối, Thanh Mai trông mong manh hơn bao giờ hết. Làn da trắng mịn của cô phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, hàng mi cong vút khẽ run rẩy. Mái tóc dài đen nhánh xõa nhẹ trên vai, một vài lọn tóc buông lơi làm tăng thêm vẻ dịu dàng của cô.

 

Hoàng Nam mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo trên cùng hơi mở để lộ phần xương quai xanh nổi bật. Chiếc áo vừa vặn với thân hình anh, tôn lên bờ vai rộng và thân hình cân đối, khỏe khoắn. "Chị... có biết em đã chờ bao lâu để làm điều này không?" Hoàng Nam thì thầm, giọng anh khàn đặc.

 

Thanh Mai không đáp, đôi mắt cô hơi ngẩng lên nhìn Hoàng Nam.Hoàng Nam khẽ nâng cằm Thanh Mai, bàn tay anh dịu dàng nhưng mang theo chút run rẩy. Đôi mắt sáng rực của anh nhìn sâu vào cô, như muốn khẳng định điều gì đó. Anh cúi xuống, môi chạm nhẹ vào môi cô, nụ hôn khởi đầu chậm rãi, gần như dò hỏi.

 

Đôi mắt cô mở to, tràn đầy nỗi kinh hoàng khi chứng kiến hành động của hắn. Cổ tay siết chặt đến mức tê dại, cô cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.

 

Nhưng rồi, nụ hôn dịu dàng đó nhanh chóng nhường chỗ cho sự mãnh liệt. Hoàng Nam đặt tay lên sau gáy Thanh Mai, kéo cô lại gần hơn. Nụ hôn trở nên sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như cách anh muốn nói ra tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu. Thanh Mai mở to mắt vì bất ngờ, nhưng rồi đôi mắt khẽ nhắm lại, trái tim cô đập loạn nhịp.

 

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại hai người họ. Nhưng ngay sau đó, Thanh Mai giật mình, đẩy Hoàng Nam ra. "Không, chúng ta không nên làm thế..." Cô thở gấp, ánh mắt pha lẫn sự bối rối và hoảng sợ.

 

Hoàng Nam không nói gì, chỉ nhìn cô, trong mắt anh là sự thất vọng nhưng cũng đầy kiên nhẫn. "Chị có thể từ chối em, nhưng đừng phủ nhận những gì chị cảm thấy."

 

Hoàng Nam không dừng lại, anh thuần thục cởi áo ngoài, rồi đến áo ngực của cô. Đôi bông đào căng tròn hiện ra trước mắt. Hoàng Nam cúi xuống úp mặt vào khe ngực, hít hà hương thơm sữa tắm oải hương mê người của Thanh Mai, đê mê không ngừng. Bàn tay lớn ôm trọn lấy cặp đào Thanh Mai mà nhào nặn thành đủ hình dáng, ngón tay vân vê nhũ hoa hồng phớt. Bên ngực còn lại cũng không thể thiếu, hắn cuối xuống liếm láp, chiếc lưỡi đinh hương cũng không ngừng trêu đùa thân thể Thanh Mai.

 

"Không dừng lại đi" "Mái tóc dài đen nhánh xõa tung, đôi mắt to tròn long lanh giờ đây tràn đầy nỗi sợ hãi. Thanh Mai cô sức vùng vẫy nhưng không thể, cô giống như một con thỏ không có sức vùng vẫy.

 

"Chị... chị là của em" Hoàng Nam siết chặt lấy cổ tay cô.

 

Thanh Mai lắc đầu, nước mắt tuôn trào. "Em điên rồi!" Cô hét lên, nhưng tiếng hét của cô lạc lõng trong căn phòng tối tăm.

 

Ánh mắt Hoàng Nam trở nên thay đổi, anh ta tiến gần hơn, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô. "Em đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi, chị à." Anh ta thì thầm.

 

"KHÔNG"

 

Thanh Mai giật mình hoảng hốt bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, cô thở hổn hển. Cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể khi cô sờ tay lên người, xác nhận áo vẫn còn nguyên. Lúc này, cô nhận ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Mặt cô tái đi, còn trái tim thì đập thình thịch như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Cô kéo chăn cao hơn vai, cố gắng làm dịu đi nhịp thở loạn nhịp của mình. Cảm giác vừa trải qua như một cơn sóng mạnh vỗ vào tâm trí, làm cô cảm thấy rối loạn và bất an. Những hình ảnh trong giấc mơ vẫn còn đọng lại rõ ràng trong đầu, khiến cô khó lòng lấy lại bình tĩnh.

 

Thanh Mai hít một hơi thật sâu, cố gắng tĩnh lại. Cơn ác mộng này sẽ không thể kiểm soát được cô. Nhưng sao lại là Hoàng Nam trong giấc mơ ấy? Cô lắc đầu, tự nhủ rằng chỉ là do cô đã uống quá nhiều hôm qua, nhưng cảm giác không thể gạt bỏ khỏi đầu vẫn khiến cô thấy bất an.

 

"Bộp!" Thanh Mai tự vả vào mặt mình hai cái, như để làm dịu đi những cảm giác hỗn loạn trong đầu. Cô muốn trấn tĩnh lại, xóa bỏ những suy nghĩ tiêu cực còn đọng lại sau cơn ác mộng. Đôi tay cô vẫn run run, nhưng ít nhất giờ đây cô cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.

 

"Chị làm gì vậy?" Hoàng Nam không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, ánh mắt anh vẫn đầy sự lo lắng và bối rối khi nhìn Thanh Mai.

 

"A!" Thanh Mai hoảng hốt kêu lên, vội vàng lùi về phía góc giường, cả người như muốn né tránh. Cô không thể hiểu nổi vì sao Hoàng Nam lại xuất hiện ở đây vào lúc này, và càng không hiểu tại sao cô lại phản ứng như vậy.

 

Hoàng Nam nhìn cô, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong đôi mắt anh, có sự khó hiểu. "Chị sao vậy?"

 

Thanh Mai không nói gì, chỉ cúi đầu, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cô không biết phải giải thích như thế nào, vì chính bản thân cô cũng chưa hiểu rõ mình đang cảm thấy gì. Cảm giác hồi hộp vẫn còn đọng lại trong lòng, dù cô đã tự vả vào mặt mình để tỉnh táo.

 

Hoàng Nam bước lại gần, nhưng khi thấy cô vẫn ngồi im, anh dừng lại, hỏi một cách dịu dàng: "Chị không sao chứ?"

 

Thanh Mai chỉ biết im lặng, không thể đối diện với ánh mắt ấy. Mặc dù cô biết đó chỉ là giấc mơ, những cô không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Đúng là giấc mơ đáng sợ. Sao mình với em ấy có thể chứ! Thật khủng khiếp

 

"Đau đầu quá" Thanh Mai nắn nắn thái dương, cô nhìn xung quanh phát hiện đây là phòng trọ của mình.

 

"Ai bảo hôm qua chị uống nhiều" Hoàng Nam đứng bên giường nhìn cô.

 

"Hôm qua?" Thanh Mai nhớ lại, cô nhớ đến Minh Tuấn. Thanh Mai đột ngột ngừng lại, mắt cô trở nên đờ đẫn, ký ức về Minh Tuấn lại ùa về. Cô nhớ rõ ánh mắt anh, sự lạnh lùng và những lời nói dối mà anh đã thốt ra. Cảm giác đau đớn như một vết cắt sâu, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ về sự phản bội đó.

 

"Tên khốn đó đã phản bội chị…" Cô nói, giọng nghẹn ngào, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh mơ hồ, nhưng cảm giác bị lừa dối thì rõ ràng như mới xảy ra chỉ vừa hôm qua. Thanh Mai cảm thấy trái tim mình như bị vặn xoắn lại, đau đớn không thể chịu nổi.

 

Hoàng Nam đứng im, lặng lẽ nhìn cô, mắt anh tối lại, không còn chút đùa giỡn nào. Anh có thể cảm nhận được sự đau đớn trong từng lời cô nói, trong ánh mắt mờ mịt và đầy tổn thương của Thanh Mai.

 

"Tên đó đúng là có mắt như mù, có chị mà còn tơ tưởng đến người khác," anh nhẹ nhàng nói, giọng trầm thấp. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị hãy quên anh ta đi."

 

Thanh Mai chỉ cúi đầu, không thể nói thêm lời nào. Cô cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi với mọi thứ xung quanh.

 

Hoàng Nam nhìn cô, đôi mắt anh không rời khỏi gương mặt đầy nỗi buồn của Thanh Mai. "Hôm qua em đưa chị về." Anh nghiêm túc, không có chút đùa giỡn nào. "Chị uống nhiều thật đấy, em đứng trên sân khấu nhìn chị uống rượu như uống nước lã."

 

Thanh Mai chỉ cúi đầu, cảm giác xấu hổ lại trỗi dậy trong lòng, khiến cô không thể ngẩng lên nhìn anh.

 

"Để em thấy cảnh không nên thấy rồi,"

 

Hoàng Nam tiếp tục, giọng anh trầm xuống, đầy sự thật. "Nhưng chị quên cũng có chọn lọc thật."

 

"Hả?" Thanh Mai ngẩng lên, không hiểu rõ những gì anh vừa nói.

 

Ngay lúc đó, chuông điện thoại của Hoàng Nam kêu lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cả hai. Anh lấy điện thoại ra, nhìn màn hình rồi cau mày, vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng.

 

"Dạ." Anh nghe máy, giọng anh trầm và nghiêm túc.

 

"..." Đầu dây bên kia nói gì đó.

 

"Lần tới bố mẹ có qua thì báo trước con một câu." Hoàng Nam trả lời, giọng có phần cứng rắn.

 

"..." Anh im lặng lắng nghe, đôi mày nhíu lại một chút.

 

"Con lớn rồi, con muốn đi đâu thì thi." Hoàng Nam nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thanh Mai.

 

Dưới đây là phần chỉnh sửa của nội dung bạn gửi:

 

Sau khi cúp máy, vẻ mặt của Hoàng Nam có chút căng thẳng và không vui.

 

"Chị chắc em phải về rồi." Anh nói, giọng có chút đăm chiêu.

 

"Em về đi, chị làm phiền em quá rồi. Cảm ơn em đã đưa chị về." Thanh Mai gật đầu cười nhẹ, cảm thấy mình không nên làm phiền Hoàng Nam lâu hơn.

 

Hoàng Nam nhìn cô một lúc, đôi mắt anh chứa đầy sự quan tâm nhưng cũng có chút bất lực. Anh hít một hơi dài, như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

 

"Chị không làm phiền em đâu. Em chỉ lo cho chị thôi." Anh nói, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.

 

"Em về đi," Thanh Mai nhẹ nhàng đáp, "Chị ổn mà,"

 

Hoàng Nam đứng một lúc, như thể không muốn rời đi, nhưng rồi cuối cùng anh chỉ khẽ gật đầu, quay người bước ra cửa. Anh quay đầu lại:

 

"Em không biết chuyện hôm qua chị quên thật hay giả vờ"

 

"Hả?" Thanh Mai ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên.

 

"Nhưng... "

 

"Hử?" Thanh Mai nhướn người về phía trước để nghe rõ hơn

 

"Đó là nụ hôn đầu của em" anh nói, giọng trầm ấm nhưng vẫn đủ lớn để cô nghe rõ.

 

Không gian như đóng băng trong một khoảnh khắc. Thanh Mai ngồi sững, đôi mắt mở to. Câu nói của Hoàng Nam vang vọng trong tâm trí cô, khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Cô lắp bắp, không biết phải nói gì.

 

"Em nói vậy thôi, chị nghỉ ngơi đi," Hoàng Nam mỉm cười nhạt, quay người rời đi trước khi cô kịp phản ứng.

 

Cánh cửa khép lại, để lại Thanh Mai ngồi đó, cảm giác bối rối tràn ngập. Nụ hôn đầu? Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, những hình ảnh đó xuất hiện trong tâm chí cô, hình ảnh đôi môi của hai người dính chặt vào nhau, hơi thở của Hoàng Nam phả lên mặt cô .

 

"Hôn?" Thanh Mai ôm đầu la hét.

 

"Không thể nào... Không thể," Cô không tin hay nói cách khác là không muốn tin.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc