Chị Là Của Tôi

Chương 13 : Tâm tư

Trước Sau

break

Hoàng Nam về đến nhà, không gian xung quanh lập tức thay đổi. Khu vực này là một khu dân cư cao cấp, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào của thành phố. Những ngôi biệt thự sang trọng được xây dựng với phong cách hiện đại, tường sơn trắng, cửa kính lớn, và những khu vườn rộng rãi được chăm sóc tỉ mỉ. Mỗi căn biệt thự đều có một cánh cổng sắt đen kín đáo, nhưng vẫn đủ để thể hiện sự xa hoa, quyền lực.

Nhà của Hoàng Nam nằm ở vị trí khá đắc địa trong khu, biệt thự hai tầng với một gara ô tô rộng rãi. Cổng sắt được mở, anh bước vào sân vườn được thiết kế công phu với bể bơi ngoài trời, những chậu cây cảnh cao cấp. Không khí ở đây mang lại cảm giác yên tĩnh, thanh thản, tách biệt hoàn toàn với thế giới xô bồ bên ngoài.

Anh bước vào nhà, nơi ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu trên những bức tường trắng tinh, đồ đạc trong nhà đều được chọn lọc kỹ càng, tôn lên vẻ sang trọng và hiện đại. Mọi thứ đều toát lên một sự tinh tế, xa hoa mà không cần phô trương.

Phòng khách rộng lớn được trang trí bằng nội thất cao cấp, từ bộ ghế sofa da thật màu xám nhạt cho đến chiếc bàn kính đặt chính giữa, nơi luôn có một bình hoa tươi được thay hàng ngày. Ánh sáng vàng nhạt từ đèn chùm pha lê rọi xuống, tạo nên cảm giác ấm áp nhưng không kém phần trang nghiêm.

Bố anh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm tờ báo lớn, ánh mắt chăm chú đọc từng dòng chữ. Ông mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt, cúc áo trên cùng được mở để tạo sự thoải mái. Thỉnh thoảng, ông nhấp một ngụm trà từ chiếc cốc sứ được làm riêng, tai hơi giật nhẹ khi nghe tiếng động từ cửa ra vào nhưng không nhìn lên.

Ở góc đối diện, mẹ anh ngồi tựa lưng trên sofa, tay cầm điều khiển tivi, ánh mắt dán vào một chương trình nào đó đang phát. Bà mặc một chiếc váy lụa đơn giản nhưng tinh tế, mái tóc búi gọn càng làm tăng vẻ quý phái.

"Con về rồi" Hoàng Nam lên tiếng. Tay cũng thuần thục cởi giày.

"Về rồi à?" Giọng bố trầm ổn vang lên, không rời mắt khỏi tờ báo.

Hoàng Nam không đáp, chỉ nhẹ gật đầu như một phản xạ. Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì từ cầu thang lớn dẫn lên tầng hai, tiếng bước chân vang vọng xuống. Hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện, sinh đôi, một nam một nữ, khoảng 12 tuổi.

Người anh nhìn thấy đầu tiên là cậu em trai, Hoàng Phong, với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ánh mắt tinh nghịch và nụ cười nửa miệng đầy tự tin. Phong mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản kết hợp quần short, trông thoải mái như vừa bước ra khỏi phòng tập.

Ngay sau Phong là cô em gái Hoàng Vy, trong chiếc váy lụa mềm màu xanh ngọc bích, mái tóc dài buông xõa qua vai. Gương mặt thanh tú của Vy toát lên vẻ đẹp sắc sảo, đôi mắt long lanh, nhưng ẩn sau đó là chút gì đó bướng bỉnh và lạnh lùng. Cô bé nhìn Hoàng Nam mỉm cười.

"Anh Nam, em chào anh." Hoàng Phong là người lên tiếng trước, nụ cười đùa cợt hiện rõ trên mặt.

"Chào em." Hoàng Nam đáp gọn, lướt ánh mắt qua cả hai.

"Con trai yêu của mẹ" Mẹ Hoàng Nam đứng dậy đi đến ôm Hoàng Nam. Hoàng Nam không né tránh nhưng cũng chẳng mấy vui vẻ.

"Sao hôm nay mọi người đến đây hết vậy?" Hoàng Nam ngập ngừng nhìn bố. Rất lâu rồi không hề đến thăm anh, anh còn chẳng nhớ nổi cuộc gọi điện thoại cuối cùng của hai cha con là lúc nào. Ít nhất mẹ cũng thỉnh thoảng nhớ tới anh.

"Thằng nhóc này quên rồi sao? Hôm nay là sinh nhật con mà." Mẹ Hoàng Nam.

"À," Hoàng Nam vô thức phản xạ. Anh còn chẳng nhớ hôm nay là sinh nhật mình.

"Nhưng mọi năm bố mẹ có nhớ đâu? Sao năm nay lại nhớ mà đến thăm con?" Giọng anh dửng dưng, ánh mắt đầy hoài nghi.

Bầu không khí trong phòng đột ngột chùng xuống khi câu hỏi của Hoàng Nam vang lên. Bố anh khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ cầm tách trà lên nhấp một ngụm, như để kéo dài thời gian trả lời.

Mẹ anh mỉm cười gượng gạo, nhanh chóng chen vào. "Thì con trai mẹ lớn rồi, mỗi năm một trưởng thành hơn, làm sao mà bố mẹ không nhớ được chứ? Chẳng qua năm nay rảnh mới qua thăm con được." Giọng bà mềm mại nhưng không giấu nổi sự ngượng ngùng, vì chính bà cũng biết câu trả lời của mình chẳng thuyết phục được ai.

"Phải không?" Hoàng Nam nhếc môi cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đôi mắt. Anh đưa tay vuốt tóc, cố gắng kìm nén cảm giác cay đắng đang dâng lên trong lồng ngực. "Nếu vậy thì cảm ơn mọi người đã nhớ đến ngày sinh nhật của con năm nay."

Cô chị sinh đôi từ trên cầu thang bước xuống, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ . "Chúc mừng sinh nhật anh. Đây này, quà của tụi em." Cô chỉ tay về phía cậu em trai, người đang cầm một chiếc túi quà màu đen bóng loáng, tiến lại gần.

"Đây là đồng hồ, mẫu mới nhất. Tặng anh," cậu em trai nói, giọng điệu dửng dưng như thể đang thực hiện một nghĩa vụ.

Hoàng Nam liếc nhìn, anh thở dài, thực tâm không muốn nhận nhưng anh biết không nhận không được, anh đưa tay nhận lấy "Cảm ơn."

"Tối đi đâu mà giờ mới về?" Bố anh lúc này mới gấp tờ báo lại, nhìn anh nói.

"Con qua nhà bạn ngủ." Hoàng Nam cất giọng, cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng trong mắt anh, sự mệt mỏi và bất lực đã bộc lộ rõ.

"Có nhà không ngủ, làm phiền nhà người ta làm gì?" Bố anh lên tiếng, giọng trầm và cứng rắn, đôi mắt như xuyên thấu qua anh.

Hoàng Nam khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua gương mặt của bố, rồi nhìn xuống đất, "Có nhà? Nhà không có nổi một bóng người mà cũng gọi là nhà ạ."

"Con..." Câu nói của anh như một mũi tên bắn thẳng vào không khí, làm không gian trong phòng chợt nặng nề hơn. Bố anh không đáp, chỉ im lặng, đôi môi mím chặt như thể đang cố gắng kìm nén cảm xúc.

Mẹ anh, thấy vậy, vội lên tiếng, nhưng giọng bà có phần gượng gạo, như thể đang tìm kiếm lý do để biện minh cho những điều không thể giải thích. "Hoàng Nam, con không thể nói... thôi, đừng nói vậy, bố mẹ cũng có lý do của mình mà."

"Bố mẹ tới đây với mục đích gì cứ nói thẳng ra đi. Bố mẹ bao nhiêu năm nay có quan tâm gì con đâu?" Hoàng Nam không kiềm chế được nữa, giọng anh trở nên cộc cằn, những lời nói như cắt vào không gian tĩnh lặng của căn phòng. Anh dừng lại, hít một hơi dài, rồi tiếp tục: "Hai người có gia đình riêng rồi cơ mà, không bận lo cho tổ ấm sao?"

Câu hỏi của Hoàng Nam như một cú đánh thẳng vào tim những người đang có mặt trong phòng. Bố anh không phản ứng ngay lập tức, chỉ ngồi im, đôi mắt ông trầm ngâm như thể muốn suy nghĩ thật kỹ trước khi đáp lại. Từng giây trôi qua, sự im lặng ấy càng trở nên nặng nề hơn.

Mẹ anh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Bà im lặng trong vài giây, như thể đang tìm kiếm những từ ngữ đúng đắn để xoa dịu tình hình, nhưng không dễ dàng gì. Cuối cùng, giọng bà khẽ vang lên, yếu ớt:

"Nam, con đừng nói vậy... con vẫn là con của mẹ."

Bà liếc nhìn về phía hai đứa con sinh đôi, rồi lại quay lại nhìn Hoàng Nam, ánh mắt đầy sự áy náy và mong muốn được tha thứ. "Đây... hôm nay mẹ đưa hai em tới chơi với con."

"Chơi?" Anh bật cười khẽ, giọng anh không vui vẻ chút nào. "Mẹ thấy hai đứa nó có gì gọi là tự nguyện đến không?"

Hai người em bị nhắc đến bọn chúng bất ngờ, rồi chạy núp phía sau lưng mẹ.

Bố anh bỗng lên tiếng, giọng ông lạnh lùng, không chút cảm thông: "Tôi đã nói là hôm nay chỉ hai chúng ta đến thôi, còn gì? Cô không nghĩ cho cảm xúc của nó à mà con dẫn theo hai đứa con của cô theo?"

"Anh im miệng đi, chúng nó là anh em với nhau, nào có phải người xa lạ!" Mẹ Hoàng Nam quát lên, khuôn mặt bà đỏ lên vì tức giận.

"Cô..." Bố Hoàng Nam định cãi.

"Thôi đủ rồi." Giọng Hoàng Nam cắt ngang cuộc tranh cãi, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. Anh đưa tay lên day thái dương, đôi mắt nhắm lại như muốn xua tan cơn đau đầu đang dâng lên.

"Con biết hôm nay bố mẹ đến không chỉ để chúc mừng sinh nhật con. Có chuyện gì cứ nói đi ạ"

Cả phòng lại rơi vào im lặng một lúc, chỉ có tiếng đồng hồ tíc tắc vang vọng. Mẹ anh nhìn chồng, như thể đang tìm kiếm sự hỗ trợ, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Cuối cùng, bố anh mở miệng, giọng trầm và đầy kiên quyết:

"Sắp tới con sang Anh đi, du học bên đấy."

Câu nói của bố như một cú đánh bất ngờ vào Hoàng Nam. Anh đứng sững lại, một thoáng ngạc nhiên lướt qua ánh mắt, rồi nhanh chóng trở lại với vẻ mặt vô cảm. "Du học?" Anh hỏi lại, cảm giác như những lời này không phải dành cho mình.

***

Thanh Mai ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ lớp học, đôi mắt vô định dõi theo bầu trời xám xịt ngoài kia. Cơn gió nhẹ lướt qua, khiến vài sợi tóc mái của cô khẽ lay động, nhưng cô chẳng buồn vén lại. Trong lòng cô lúc này, mọi thứ như đang bị xáo trộn, khó chịu đến mức chẳng thể xua tan được.

Ký ức đêm qua lại ùa về như một thước phim tua chậm.

"Thanh Mai!" Giọng gọi của ai đó vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô giật mình quay đầu lại, đôi mắt có chút mờ mịt, chưa kịp định thần.

"Hôm qua mày về nhà kiểu gì đấy? Hôm qua tao say quá nhưng tao nhớ có ai đó đã kéo mày đi." Yến Phương nheo mắt nhìn cô, giọng lo lắng.

Thanh Mai cứng đờ người, một dòng ký ức không hẹn mà tràn về, kéo theo cảm giác nóng bừng trên mặt. Cô nhớ rõ bóng dáng Hoàng Nam, ánh mắt sâu thẳm của cậu dưới ánh đèn mờ tối... và cái nụ hôn đột ngột đó.

"À..." Thanh Mai ú ớ, không biết trả lời thế nào. Cô đưa tay vò tóc, cúi gục xuống bàn như thể muốn chui tọt xuống đất trốn tránh. Hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn, trái tim như đánh trống trong lồng ngực, còn hình ảnh đêm qua cứ bám lấy cô không buông.

Yến Phương nghi hoặc nhìn Thanh Mai, vỗ nhẹ vào vai cô một cái. "Mày làm sao thế? Không lẽ mới chia tay đã tìm được anh khác hả?"

Thanh Mai giật bắn người, bật dậy như lò xo. "Không phải! Đó là… em tao!"

"Em? Em ruột mày á?" Yến Phương tròn mắt nhìn Thanh Mai đầy ngờ vực.

"Em... hàng xóm." Thanh Mai chống chế, giọng nhỏ dần như sợ bị ai đó nghe thấy.

Yến Phương nhíu mày, nhìn bạn mình chằm chằm như thể đang muốn tìm ra sơ hở. "Hàng xóm á? Mày đùa tao chắc? Thế sao mặt mày lại đỏ bừng như cà chua vậy hả?"

"Không có gì hết!" Thanh Mai gần như hét lên, hai tay ôm lấy đầu, gục mặt xuống bàn. Trong đầu cô, hình ảnh nụ hôn đêm qua chợt hiện lên rõ mồn một, khiến cô chỉ muốn vứt hết mọi thứ ra khỏi tâm trí.

“Mình đã bảo quên đi rồi mà… Sao cứ nhớ lại thế này?”

Yến Phương nghiêng đầu, khoanh tay, giọng điệu đầy trêu chọc nhưng không giấu nổi sự tò mò. "Mày cứ như vậy làm tao càng nghi ngờ hơn. Nói thật đi, mày với thằng nhóc hàng xóm kia có chuyện gì đúng không?"

"Không có!" Thanh Mai ngẩng đầu lên, nhìn Yến Phương như thể muốn khẳng định chắc chắn. "Chẳng có gì hết, tao chỉ đang… nghĩ linh tinh thôi."

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, rung bần bật trên mặt bàn. Thanh Mai giật mình ngẩng đầu lên, nhìn màn hình điện thoại sáng lên với hai chữ quen thuộc: Anh ❤

Không khí như ngưng đọng lại. Nụ cười đùa cợt của Yến Phương tắt hẳn khi thấy sắc mặt Thanh Mai chợt tối sầm.

"Anh❤? Là… Minh Tuấn hả?" Yến Phương thấp giọng hỏi, ánh mắt thoáng hiện sự tức giận.

Thanh Mai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang nhấp nháy. Từng hồi chuông như cứa vào tai cô, nhắc nhở về những gì đã xảy ra.

"Lúc sáng tao nhắn tin với anh ta," Thanh Mai nói, giọng trầm lạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi cái tên Anh❤ trên màn hình, cô quên mất không đổi biệt danh. "Tao bảo tao đã biết chuyện anh ta cắm sừng tao. Tao muốn chia tay, vậy mà anh ta không chịu. Cứ nhắn tin gọi điện từ sáng đến giờ."

Yến Phương nghe đến đây, khuôn mặt sầm xuống, giọng đầy phẫn nộ. "Thằng khốn đó đúng là dai như đỉa. Phản bội mày còn bày đặt níu kéo? Loại đàn ông đó, mày đừng tiếc nuối gì nữa!"

Thanh Mai nhếch môi cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chẳng hề vui vẻ. "Tiếc nuối? Sẽ không, tao chỉ tiếc là mình đã mất thời gian cho một kẻ như anh ta thôi."

Dứt lời, Thanh Mai cầm điện thoại lên, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình và chặn số của Minh Tuấn không chút do dự. Tiếng chuông đột ngột tắt lịm, như thể cả không gian cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Yến Phương vỗ mạnh tay xuống bàn, hả hê ra mặt. "Hay! Vậy mới là Thanh Mai tao quen. Thằng khốn đấy không đáng một giây nào trong cuộc đời mày đâu. Mà mày yên tâm, từ giờ có tao đây, anh ta có mò tới thì cứ để tao xử lý."

Thanh Mai bật cười khẽ trước thái độ "chị đại" của Yến Phương. Nụ cười nhẹ tênh nhưng vẫn còn chút nặng trĩu trong lòng. Cô ngả người ra sau ghế, đôi mắt khẽ khép lại.

"Dù đã nói sẽ buông bỏ, nhưng sao mình vẫn thấy khó chịu thế này? Đau đớn quá, mình sắp không chịu nổi mất"

***

Về đến trọ, cũng gần 12h trưa. Thanh Mai thở dài, quyết định nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đến công ty làm. Cô thấy mệt mỏi, cô cần một chút thời gian để lấy lại năng lượng.

Cô bước nhanh về phía cổng trọ, tay cầm điện thoại, không chú ý gì xung quanh. Nhưng khi chỉ còn vài bước nữa là đến cổng, cô bất ngờ dừng lại.

Bóng dáng Minh Tuấn đứng ngay đó, ở cổng trọ. Hắn không tránh đi, mà đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đầy quyết tâm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc