Thanh Mai khựng lại, lòng thoáng một chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng chuyển thành khó chịu. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, cố giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi rồi cất giọng:
“Anh đến đây làm gì?”
Hắn bước lên một bước, giọng nói khẩn thiết: “Mai, anh chỉ muốn nói chuyện. Chỉ một lần này thôi.”
“Chúng ta đã không còn gì để nói với nhau nữa.” Thanh Mai lạnh lùng đáp, ánh mắt không hề dao động. “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh không hiểu hay cố tình không muốn hiểu?”
“Anh sai rồi, anh biết mình sai. Nhưng xin em…” Minh Tuấn ngắt lời, khuôn mặt lộ rõ vẻ hối lỗi. “Anh thật sự muốn xin lỗi em. Anh không thể chịu được khi em cứ như thế mà biến mất khỏi cuộc đời anh.”
"Ngay từ khi anh phản bội tôi sao anh không nghĩ đến ngày này đi. Anh cũng đừng làm như bi lụy tôi như thế này, chỉ làm tôi thấy kinh tởm thôi".
Minh Tuấn khựng lại, như bị những lời nói của Thanh Mai tát thẳng vào mặt. Sự khẩn thiết trong ánh mắt hắn dần nhạt đi, thay vào đó là vẻ bối rối.
“Mai, anh thật sự không cố ý... Anh biết mình đã sai, nhưng anh không thể quên em được. Em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh...”
“Quan trọng?” Thanh Mai cười nhạt, đôi mắt lạnh băng nhìn hắn. “Anh nói tôi quan trọng, nhưng lại phản bội tôi, đâm sau lưng tôi không chút do dự. Giờ đây, anh đứng đây nói những lời này, là để níu kéo tôi hay để thỏa mãn cảm giác tội lỗi của anh?”
Minh Tuấn cúi đầu, không đáp. Hắn mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Thanh Mai tiếp lời, giọng cô sắc lạnh: “Minh Tuấn, nếu anh thực sự hối hận, thì hãy giữ sự hối hận đó cho riêng mình. Đừng làm phiền tôi nữa. Cũng đừng mong sự tha thứ từ tôi.”
Cô quay lưng bước thẳng qua hắn, không chần chừ thêm giây phút nào. Thanh Mai quay lưng, định bước vào trọ, nhưng Minh Tuấn lập tức nắm lấy tay cô, giữ chặt không để cô đi.
“Anh nói là anh hối hận! Tại sao em không thể cho anh một cơ hội sửa sai?!” Minh Tuấn gần như hét lên, ánh mắt đỏ ngầu, vừa khẩn thiết vừa bất lực.
Thanh Mai giật mạnh tay ra, nhưng không được. Cô nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng. “Bỏ tay ra. Đừng chạm vào tôi!”
“Không! Mai, anh sẽ không để em đi đâu!” Minh Tuấn gằn giọng, bàn tay càng siết chặt hơn.
Thanh Mai cảm thấy cơn giận bùng lên. “Anh phản bội tôi, làm tổn thương tôi, và giờ anh còn muốn níu kéo? Anh không thấy mình quá ích kỷ sao, Minh Tuấn?”
“Ích kỷ thì sao? Anh không thể mất em!” Minh Tuấn gào lên, rồi bất ngờ kéo mạnh Thanh Mai về phía mình.
Cô loạng choạng, chưa kịp phản ứng thì hắn đã ôm chặt lấy cô. Vòng tay hắn siết chặt, như muốn trói buộc cô lại, mặc kệ cô vùng vẫy, giãy giụa.
“Buông tôi ra! Minh Tuấn, anh điên rồi sao?!” Thanh Mai hét lên, đôi tay không ngừng đẩy mạnh vào người hắn, cố gắng thoát ra.
“Không! Mai, nghe anh! Anh yêu em!” Minh Tuấn siết chặt vòng tay hơn, giọng nói đầy tuyệt vọng.
Sức lực của hắn quá lớn, Thanh Mai nhất thời không thể thoát ra nổi. Trái tim cô đập mạnh, sự bất lực và tức giận khiến cô gần như phát khóc.
Đột nhiên, một lực mạnh mẽ từ phía sau kéo Minh Tuấn ra khỏi cô. Cả hai người bị tách ra một cách dứt khoát.
Thanh Mai loạng choạng lùi lại vài bước, tay ôm lấy cánh tay mình. Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Hoàng Nam đứng chắn trước mặt mình, ánh mắt sắc lạnh hướng về Minh Tuấn.
“Anh làm cái trò gì vậy?” Hoàng Nam lên tiếng, giọng nói trầm nhưng rõ ràng toát ra sự uy nghiêm.
Minh Tuấn lảo đảo lùi lại vài bước, đôi mắt nheo lại khi nhận ra người vừa xen vào. “Lại là mày!” Hắn lớn tiếng, vẻ mặt đầy khó chịu. “Đây không phải chuyện của mày, tránh ra!”
Hoàng Nam không đáp, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Minh Tuấn. Sau đó, cậu nghiêng mặt về phía Thanh Mai, giọng nói trầm tĩnh nhưng lại mang theo chút trách cứ. “Chị để anh ta ôm chị như vậy à?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Thanh Mai sững người. Cô nhìn Hoàng Nam, phát hiện khuôn mặt cậu khác hẳn mọi khi. Không còn vẻ điềm tĩnh quen thuộc, mà thay vào đó là sự khó chịu xen lẫn chút gì đó mệt mỏi.
Thanh Mai vội vàng lắc đầu, giọng nói gấp gáp. “Không phải! Là anh ta cưỡng ép ôm chị.”
Nghe câu trả lời của Thanh Mai, đôi mắt Hoàng Nam tối lại. Cậu quay đầu nhìn Minh Tuấn, nụ cười nhếch lên đầy mỉa mai. “Xem ra, anh chẳng biết thế nào là tôn trọng nhỉ.”
Minh Tuấn siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy giận dữ. “Cậu là cái thá gì mà dạy đời tôi? Đây là chuyện của tôi và Mai, cậu xen vào làm gì?”
“Chuyện của anh và chị ấy?” Hoàng Nam nhướng mày, giọng nói lạnh lẽo. “Khi chị ấy bảo anh buông ra mà anh không làm, thì đó không còn là chuyện của hai người nữa. Đó là quấy rối.”
Minh Tuấn nhất thời không nói được gì. Sau đó anh ta định tiến lên.
"Mai... Anh xin lỗi"
“Anh về đi, tôi không muốn gặp anh.” Giọng Thanh Mai không lớn, nhưng từng chữ lại rõ ràng và dứt khoát, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho Minh Tuấn.
“Nhưng…” Minh Tuấn cố gắng tìm lý do, đôi tay siết chặt như muốn giữ lại chút hy vọng cuối cùng.
"Anh bị điếc à?" Hoàng Nam cắt ngang, bước lên trước một bước chắn giữa Minh Tuấn và Thanh Mai, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Minh Tuấn trừng mắt nhìn Hoàng Nam, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng vẻ lưỡng lự hiện rõ trên khuôn mặt. “Mày nghĩ mày là ai mà dám lên mặt với tao? Tao và Mai có chuyện gì cũng không đến lượt mày can thiệp!”
Hoàng Nam nhếch môi cười nhạt, một nụ cười lạnh lẽo khiến không khí như chùng xuống. Cậu bước thêm một bước về phía Minh Tuấn, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, ánh mắt cậu không rời khỏi hắn.
“Anh không hiểu à?” Giọng Hoàng Nam trầm hẳn, từng chữ rõ ràng. “Tôi chẳng cần phải là ai cả. Nhưng nếu anh còn tiếp tục làm phiền chị ấy, tôi đảm bảo anh sẽ không biết điều gì xảy ra đâu.”
Minh Tuấn thoáng khựng lại, ánh mắt bất giác dao động. Cái khí chất lạnh lùng, uy nghiêm của Hoàng Nam khiến hắn bất giác cảm thấy áp lực. Hắn không quen với việc bị một cậu thanh niên trẻ hơn mình đe dọa, nhưng đồng thời, hắn cũng nhận ra Hoàng Nam không phải người có thể dễ dàng đối phó.
“Đừng có mà dọa tao.” Minh Tuấn cố gắng lấy lại vẻ hung hãn, nhưng giọng nói của hắn đã không còn chắc chắn như trước.
Hoàng Nam tiến thêm một bước, khuôn mặt gần như đối diện thẳng với Minh Tuấn. “Tôi không dọa đâu. Anh thử xem.”
Cả người Minh Tuấn cứng lại. Sự tự tin trong giọng nói và ánh mắt của Hoàng Nam khiến hắn không dám tiến thêm. Hắn cắn chặt răng, lùi lại một bước, sau đó liếc nhìn Thanh Mai đầy cay cú.
“Mai, anh sẽ không để chuyện này kết thúc dễ dàng đâu. Em sẽ phải hối hận!”
Nói xong, Minh Tuấn quay người bỏ đi, dáng vẻ gấp gáp như đang cố chạy trốn khỏi áp lực vô hình từ Hoàng Nam.
Khi bóng dáng Minh Tuấn khuất hẳn, Thanh Mai thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng cô vẫn còn nặng trĩu.
Khi Minh Tuấn cuối cùng cũng rời đi, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng đến lạ lùng. Thanh Mai đứng đó, ánh mắt trống rỗng, vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi cảm giác căng thẳng vừa qua. Hoàng Nam đứng im, nhìn Minh Tuấn khuất dần, rồi quay lại nhìn Thanh Mai.
Đột nhiên, một cơn giận dữ lướt qua trong ánh mắt của Hoàng Nam, khiến không khí như trở nên nặng nề. Cậu tiến lại gần, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy tức giận:
“Chị không nên để anh ta muốn là cứ ôm chị như thế”
Thanh Mai cảm thấy những lời của Hoàng Nam như một cú tát vào lòng. Cô đứng lặng, ánh mắt chán nản nhìn xuống đất, cố gắng kiềm chế cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng. Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại bị chất vấn như thế, mà lại là bởi chính người mà cô không ngờ sẽ nói ra những lời này.
“Vậy em muốn chị phải làm sao? Anh ta sức trai, làm sao chị có thể đọ lại?”
Hoàng Nam im lặng trong giây lát, rồi thở dài. “Chị không cần phải đấu lại với hắn ta, nhưng ít nhất chị phải biết cách chống cự, phải có sự tự tôn."
Thanh Mai ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ngấn nước vì cảm giác bị hiểu lầm. “Ai nói là chị đứng yên cho anh ta ôm?”
Hoàng Nam nhướng mày, giọng đầy chắc chắn. “Em đã nhìn thấy. Rõ ràng chị không vùng vẫy mạnh mẽ, chị để anh ta áp sát như thế.”
Thanh Mai cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô cắn môi, ánh mắt đầy sự bất mãn. “Em nghĩ chị không cố gắng sao? Em nghĩ chị muốn bị anh ta ôm như vậy à? Chị đã cố đẩy ra, nhưng anh ta quá mạnh, chị không làm gì được!”
"..."
Thanh Mai không muốn nói chuyện với Hoàng Nam nữa, cô bước nhanh về phía trước, lòng đầy bực tức và tổn thương, không muốn đôi co với Hoàng Nam thêm một lời nào. Nhưng bất ngờ, một lực kéo mạnh khiến cô dừng lại. Cánh tay Hoàng Nam giữ chặt lấy cổ tay cô, rồi trước khi cô kịp phản ứng, cậu đã vòng tay ôm cô vào lòng.
“Em làm gì vậy?!” Thanh Mai giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay ấy.
"Em xin lỗi, chị đừng giận em,” Hoàng Nam nói nhỏ, giọng không còn sự lạnh lùng ban nãy mà có chút dịu dàng.
Thanh Mai bất động vài giây, đôi tay đang định đẩy Hoàng Nam ra khựng lại. Cô không hiểu tại sao cậu lại làm vậy, và sự bất ngờ khiến cô nhất thời không phản ứng.
“Để em ôm chị một chút thôi,” Hoàng Nam thì thầm, giọng trầm ấm vang lên bên tai cô. Cậu tựa cằm lên đỉnh đầu cô, như thể tìm chút bình yên từ cô. “Chị... hôm nay là sinh nhật em.”
Thanh Mai sững người. Câu nói của cậu như một gáo nước lạnh dập tắt cơn tức giận trong lòng cô. Cô không biết nên làm gì trong khoảnh khắc này.
“Em…” Cô mở miệng nhưng không biết nói gì.
“Chỉ một chút thôi,” Hoàng Nam nói khẽ, như một lời van xin. “Cả ngày hôm nay chẳng có gì vui cả, nhưng em gặp chị... em chỉ muốn vậy thôi. Coi như là món quà cho em được không?”
Trái tim Thanh Mai khẽ rung lên, cô cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của Hoàng Nam. Dù trong đầu cô dấy lên nhiều suy nghĩ lẫn lộn, nhưng cuối cùng, cô vẫn không đẩy cậu ra.
"Chúc mừng sinh nhật em," Thanh Mai nhẹ giọng nói, ánh mắt có chút lúng túng nhưng chân thành.
Hoàng Nam hơi giật mình, đôi tay đang ôm cô dần nới lỏng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần đến mức Thanh Mai có thể thấy rõ sự ngỡ ngàng trong mắt cậu.
“Chị...” Hoàng Nam cất tiếng, nhưng rồi lại không biết nói tiếp gì, cảm giác như lời chúc đó vừa xa lạ vừa ấm áp.
"Làm sao bây giờ? Em càng ngày càng thích chị"
***
“Con không đi đâu hết! Con đã nói rồi, con không muốn rời khỏi đây!” Hoàng Nam lớn tiếng, ánh mắt đầy sự phản kháng nhìn bố mẹ mình.
“Con đừng ngang bướng như thế nữa, Nam,” mẹ cậu dịu giọng nhưng vẫn cố chấp. “Cơ hội đi du học này tốt cho tương lai của con, bố mẹ đã sắp xếp tất cả rồi.”
“Tốt? Tốt cho ai? Cho bố mẹ hay cho con? Tại sao mọi thứ lúc nào cũng phải theo ý bố mẹ? Cả đời con có khi nào bố mẹ thực sự hỏi con muốn gì chưa?”
“Nam, con không được ăn nói với mẹ như thế!” Bố cậu gằn giọng, đôi mắt sắc lạnh. “Đây là quyết định tốt nhất, con phải tuân theo. Đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm.”
“Tuân theo?” Hoàng Nam bật cười, một tiếng cười lạnh lẽo. “Lúc nào cũng là ‘bố mẹ muốn’, ‘bố mẹ nghĩ’. Con là con người, không phải quân cờ để bố mẹ điều khiển!”
“Nam!” Mẹ cậu gọi tên, nhưng cậu không để bà nói hết câu.
“Con không đi, con không cần thứ tương lai mà bố mẹ ép buộc. Nếu bố mẹ không tôn trọng con, thì cũng đừng mong con làm theo.”
“Nam!” Mẹ cậu gọi tên, nhưng cậu không để bà nói hết câu.
“Con không đi, con không cần thứ tương lai mà bố mẹ ép buộc. Nếu bố mẹ không tôn trọng con, thì cũng đừng mong con làm theo.”
Dứt lời, Hoàng Nam giận dữ cầm lấy chìa khóa xe và lao ra khỏi nhà, bỏ lại ánh mắt bất lực của mẹ và vẻ mặt tức tối của bố.
Hoàng Nam bước chậm trên con đường dẫn tới trọ của Thanh Mai, tâm trạng vẫn còn ngổn ngang sau cuộc cãi vã với bố mẹ. Cậu cảm thấy bất lực, như thể mọi thứ trong cuộc đời mình đều bị kiểm soát.
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Thanh Mai, cậu đột nhiên có cảm giác như tìm thấy một điểm tựa, một nơi có thể giúp cậu tạm quên đi những áp lực nặng nề. Nhưng khi chứng kiến cảnh Minh Tuấn ôm cô, sự tức giận trong lòng cậu lại bùng lên như lửa cháy, khiến cậu không thể giữ được bình tĩnh.
Hoàng Nam đã không định nói những lời làm tổn thương Thanh Mai, nhưng cảm xúc bị dồn nén quá lâu khiến cậu bị mất kiểm soát...