Chị Là Của Tôi

Chương 4: Bạn trai

Trước Sau

break

Cuộc sống của Thanh Mai vẫn tiếp diễn như thường lệ. Đi học, đi làm, rồi lại đi học, một vòng lặp buồn tẻ không có gì đặc biệt. Cô ngồi trong lớp, mắt nhìn chằm chằm vào bảng giảng, nhưng chẳng tiếp thu được gì. Tối qua, cô đi làm về muộn, cơ thể mệt mỏi đến mức chỉ muốn gục xuống bàn mà ngủ ngay.

"Mai tuần sau sinh nhật tao đấy!" Yến Phương bên cạnh ghé sát vào tai cô, giọng phấn khích.

Thanh Mai quay sang, khẽ cười. "Ừ, tao nhớ mà."

"Tuần sau sắp xếp đi ăn nhé. Dẫn cả người yêu mày theo." Yến Phương nháy mắt, vẻ mặt đầy háo hức.

Thanh Mai hơi ngập ngừng, ánh mắt nhìn xuống bàn. "Anh ấy thì hơi khó... Dạo gần đây anh ấy bận lắm. Bọn tao còn chẳng gặp nhau được mấy."

"Sao? Người yêu mà không gặp nhau?" Huệ ngồi ở bàn dưới nhanh nhảu xen vào, vẻ mặt đầy thắc mắc. "Tao mà như mày chắc không chịu nổi. Người yêu tao mà không gặp tao vài hôm là lại mò đến tận nhà rồi. Nhớ lắm không chịu được."

Thanh Mai cười nhạt, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng. Cô không biết phải đáp lại thế nào. Cuộc trò chuyện của ba người bạn bỗng trở nên nặng nề trong lòng cô, dù bề ngoài vẫn là những câu đùa vui thường ngày.

"Có những người bận rộn khác nhau mà," Thanh Mai nói, giọng nhẹ tênh như gió thoảng. Cô quay lại nhìn lên bảng, giả vờ chú tâm vào bài giảng, nhưng thực tế tâm trí đã lạc đi đâu đó.

Yến Phương và Huệ tiếp tục bàn luận rôm rả về những kế hoạch cho buổi sinh nhật, nhưng Thanh Mai chỉ im lặng. Lời nói của Huệ cứ vang lên trong đầu cô: "Người yêu mà không gặp nhau sao mà chịu được?"

Suy nghĩ hồi lâu cô và Tuấn cũng đã không gặp nhau gần tháng rồi, anh bận và cô cũng bận, Thanh Mai lấy điện thoại ra, ngần ngại một chút rồi nhắn cho Minh Tuấn:

"Tối nay đi chơi nhé, lâu rồi bọn mình không gặp nhau."

Cô đặt điện thoại xuống bàn, lòng chờ đợi một câu trả lời. Nhưng màn hình vẫn im lặng. Một phút, năm phút, mười phút... Cô cố tự nhủ rằng anh có lẽ đang bận.

Nửa tiếng trôi qua. Một tiếng. Tin nhắn vẫn không đến. Lòng cô từ chỗ lo lắng chuyển thành bực bội. Đã bao lần như thế này rồi? Lúc nào anh cũng bận, lúc nào cô cũng phải là người chờ đợi.

Cuối cùng, tin nhắn cũng đến. Nhưng thay vì nhẹ nhõm, Thanh Mai chỉ cảm thấy thêm thất vọng.

"Anh bận mất rồi."

Cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ ngắn ngủn ấy, sự bực tức dâng trào. Cô không thể kìm nén nữa. Cô đã chờ đợi, đã nhẫn nhịn, đã cố gắng giữ gìn mối quan hệ này, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ.

Cô gõ nhanh, từng chữ như trút hết sự thất vọng trong lòng:

"Lúc nào anh cũng bận. Anh bận đến mức không có thời gian cho em, vậy thì giữ mối quan hệ này làm gì nữa?"

Một lát sau, Minh Tuấn trả lời:

"Em đừng giận, chỉ là dạo này công việc nhiều quá. Để lần khác, anh hứa."

Nhưng lời giải thích ấy không còn ý nghĩa gì với Thanh Mai nữa. Cô đã nghe nó quá nhiều lần. Lời hứa của anh giờ chẳng khác gì những lời nói suông, và cô đã chán ngấy việc phải đứng ở cuối danh sách ưu tiên của anh.

Cô nhắn lại, lần này ngắn gọn, rõ ràng:

"Thôi, chia tay đi. Anh sống cuộc sống bận rộn của anh, em cũng cần một người biết quan tâm hơn."

Không đợi Minh Tuấn trả lời, Thanh Mai tắt máy, quăng điện thoại lên bàn. Cô gục đầu xuống, đôi vai run nhẹ. Ở đây là lớp học, cô không thể khóc, không thể để ai biết rằng trái tim cô đang đau nhói. Nhưng nếu đây là ở nhà, chắc chắn cô đã để mặc cảm xúc mà khóc thật lớn.

***

Điện thoại Thanh Mai liên tục rung lên, những tin nhắn và cuộc gọi từ Minh Tuấn cứ đến mà không hề ngừng. Nhưng cô không thèm để ý, không có một chút sức lực nào để trả lời. Cô chỉ cầm điện thoại trong tay, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, nhưng không thể mở ra để đọc thêm một lời nào nữa. Cảm giác kiệt quệ, mệt mỏi lấn át mọi suy nghĩ trong đầu cô.

Ba tiết học trôi qua, nhưng tâm trạng của Thanh Mai vẫn không ổn định. Cô chẳng thể tập trung vào bài giảng, chẳng thể nghe thấy gì ngoài những tiếng vọng trong đầu mình. Những câu hỏi không lời đáp, những cảm giác hụt hẫng và đau đớn cứ quay cuồng trong lòng cô.

Cuối cùng, khi giờ học kết thúc, cô cùng đám bạn bước ra khỏi lớp. Bước chân của cô có vẻ lười biếng, chẳng có chút nhiệt huyết nào như những ngày trước. Cô chỉ muốn về nhà, được một mình, thoát khỏi mọi thứ, thoát khỏi sự bối rối này.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi tòa nhà, mắt cô bỗng dừng lại. Minh Tuấn đứng dưới sảnh, vóc dáng anh rất nổi bật giữa dòng người qua lại. Anh mặc một chiếc áo khoác đen, đứng im lặng, nhìn thẳng về phía cô, như thể đã chờ đợi rất lâu rồi.

Thanh Mai có chút bối rối, cô quay mặt đi, cố gắng không nhìn về phía anh. Nhưng Minh Tuấn đã nhìn thấy cô, anh nhanh chóng bước đến gần, gương mặt anh đầy vẻ chân thành và lo lắng.

“Thanh Mai, anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em buồn,” Minh Tuấn nói, giọng anh dịu dàng và đầy thành khẩn. “Anh không muốn em cảm thấy thế này. Công việc của anh gần đây quá bận rộn, nhưng không phải vì vậy mà anh bỏ mặc em. Em có thể giận anh, nhưng đừng bỏ anh, được không?”

"Bận, về ôm cái bận của anh đi, yêu đương gì môt tháng không gặp" Thanh Mai giọng nói hời dỗi

Yến Phương và Huế đi bên cạnh Thanh Mai, hết nhìn Tuấn rồi lại sang Mai, hai người cười tủm tỉm.

"Anh đấy, quan tâm bạn em tí đi." Huế

Minh Tuấn nhìn Huệ sau đó lại nhìn Thanh Mai, cười nhẹ "Anh biết sai rồi mà."

Thanh Mai nhìn anh, cảm thấy sự chân thành trong từng lời nói, nhưng trong lòng cô vẫn có chút giận dỗi. Cô hít một hơi dài, nhẹ nhàng nói: “Anh bận quá rồi, anh biết không? Cứ thế này mãi thì em cũng không chịu nổi đâu. Cứ mỗi lần em muốn gặp anh thì lại nghe cái lý do công việc, em cũng chẳng biết phải làm sao nữa.”

Minh Tuấn vội vàng nắm tay cô, ánh mắt anh ánh lên sự ân hận: “Anh hiểu, anh sẽ thay đổi, thật đấy. Anh sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn, em đừng giận nữa, anh hứa.”

Thanh Mai hơi dỗi, nhìn anh một lúc rồi nói: “Em không giận, chỉ là… hơi buồn thôi. Cứ nghĩ anh sẽ hiểu em hơn.”

Đám bạn của cô lúc này cũng lên tiếng, Huế cười tươi: “Anh muốn bạn em hết giận thì phải đưa bạn em đi chơi ngay đi.”

Yến Phương cũng không kém phần tinh nghịch, nói thêm: “Tuần sau sinh nhật em, anh đến cùng Mai nhé, bọn em đều có người yêu hết rồi, để nó một mình là không tốt đâu!”

Minh Tuấn cười nhẹ, có chút bối rối nhưng cũng hiểu ý. Anh nhìn Thanh Mai, ánh mắt đầy ân cần: “Anh không thể nói trước là chắc chắn sẽ đi, nhưng chắn chắn anh sẽ cố gắng thu xếp đi với các em.”

Thanh Mai cũng cười nhẹ, nhưng trong lòng thì có chút dịu lại. Cô nhìn Minh Tuấn, ánh mắt mềm hơn một chút: “Được rồi, anh nhớ phải giữ lời hứa nhé.”

Minh Tuấn gật đầu, nở nụ cười dịu dàng: “Vâng, anh hứa.”

***

Chúng tôi tạm biệt Phương và Huệ, rồi Minh Tuấn quay sang nhìn tôi, giọng trầm ấm: "Tối nay thì anh bận thật, nhưng để cuối tuần này anh thu xếp rồi hai chúng mình đi chơi nhé."

Tôi lắc đầu, mỉm cười nhẹ: "Tuần này em về quê ăn cưới rồi, không về nữa là mẹ gi.ế.t đấy."

Minh Tuấn hơi khựng lại, ánh mắt anh thoáng nét buồn. Anh gật đầu chậm rãi, như đang cân nhắc điều gì đó.

Thấy vậy, tôi nửa đùa nửa thật: "Hay anh về cùng em không?"

Nghe đến đây, Minh Tuấn hơi giật mình, ánh mắt lộ rõ sự lúng túng. "Anh… anh chưa sẵn sàng gặp các bác," anh ngập ngừng đáp, rồi cố cười gượng.

Tôi chớp mắt nhìn anh, cảm giác hơi hụt hẫng. “Có gì đâu mà chưa sẵn sàng? Nếu anh không muốn thì thôi,” tôi buông lời, giọng điệu có phần giận dỗi.

Minh Tuấn vội nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh tràn đầy sự áy náy: “Không phải anh không muốn… Chỉ là anh thật sự cần thời gian. Anh muốn lần đầu gặp các bác phải chỉn chu nhất, chứ không phải kiểu qua loa.”

Nghe vậy, tôi cảm thấy dịu đi phần nào, nhưng trong lòng vẫn còn chút lấn cấn. “Anh làm như ba mẹ em là khó tính lắm ấy,” tôi nói, cố tỏ vẻ nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn giữ chút hờn dỗi trong giọng.

Minh Tuấn cười nhẹ, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Không phải đâu. Anh chỉ không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt họ. Lần tới nhất định anh sẽ đi cùng em, được không?”

Tôi khẽ gật đầu, thở dài: “Thôi được rồi. Nhưng anh nhớ giữ lời đấy. Nếu không, đừng trách em đấy!”

Minh Tuấn cười tươi, nắm tay tôi chặt hơn: “Anh hứa mà. Còn lần này em về quê vui vẻ nhé, và đừng giận anh nữa. Anh sẽ bù đắp cho em, chắc chắn luôn.”

Tôi cười nhẹ, lòng dịu lại. Chỉ mong rằng, những lời hứa này của anh không phải chỉ là lời nói gió bay.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc