Ba năm kể từ lần tỏ tình đó.
Đã vài năm trôi qua kể từ lần cuối cùng Thanh Mai và Hoàng Nam gặp nhau. Kể từ sau lời tỏ tình đầy đau đớn của Hoàng Nam, Thanh Mai đã cố gắng lẩn tránh cậu, tránh mọi cuộc gặp gỡ, để cho cô có thể quên đi những gì đã xảy ra. Cô không muốn đối mặt với cảm giác tội lỗi khi thấy ánh mắt tổn thương của cậu. Đó là lý do vì sao cô đã chọn cách rời xa, không dám gặp lại, để mọi thứ dần phai nhạt trong ký ức.
Còn về phía Hoàng Nam không hề biết rằng quyết định ấy của Thanh Mai lại khiến cậu tổn thương sâu sắc đến vậy. Cậu đã hy vọng rằng thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ khác. Nhưng không, mỗi lần nhớ lại sự lạnh lùng và từ chối của Thanh Mai, cậu chỉ càng cảm thấy nỗi đau ấy như một vết thương không thể lành.
***
"Alo mẹ ạ,"
"Cuối tuần về đi, mày không về thì đừng trách tao," đầu dây bên kia có vẻ vô cùng tức giận.
Thanh Mai cười nói cho qua chuyện, cũng lâu rồi cô chưa về nhà nên lần này cô sẽ đồng ý với mẹ.
"Vâg con biết rồi mà"
Cuộc gọi ngắn ngủi nhưng đủ khiến Thanh Mai cảm thấy trĩu nặng. Cô thở dài, lặng lẽ nhét điện thoại vào túi áo. Đúng lúc ấy, ánh mắt cô bắt gặp một bóng hình quen thuộc trên phố đông người.
Hoàng Nam.
Ngày hôm nay, khi Thanh Mai vô tình gặp lại Hoàng Nam trên phố, mọi cảm xúc tưởng chừng đã ngủ quên lại ùa về mạnh mẽ. Cô nhìn cậu từ xa, trái tim không khỏi thắt lại. Cậu đã thay đổi quá nhiều. Hoàng Nam giờ đây không còn là cậu nhóc ngày nào, mà là một người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng và xa cách. Anh đứng đó, bên đường, với ánh mắt thiếu chút cảm xúc.
“Hoàng Nam?” Cô gọi, giọng khẽ đến mức chính mình cũng không tin là mình có thể phát ra âm thanh ấy.
Hoàng Nam quay lại. Ánh mắt cậu chạm vào cô, sâu thẳm nhưng vô cảm, như thể họ chỉ là hai người xa lạ tình cờ gặp gỡ. Không nụ cười, không chút quen thuộc nào còn sót lại.
"Chị Mai?" Giọng nói của cậu thoáng ngập ngừng, nhưng cũng đầy xa cách, như thể cái tên ấy giờ chỉ là một cái tên.
Thanh Mai không biết phải phản ứng thế nào. Cô chỉ đứng yên, lòng như ngổn ngang. Lúc này, trong lòng cô có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn. Cô đã trốn tránh cậu suốt bao nhiêu năm, nhưng giờ khi gặp lại, mọi thứ lại trở về như một cơn ác mộng không dứt.
“Lâu quá không gặp.” Thanh Mai cố giữ bình tĩnh, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Hoàng Nam. Cô cảm thấy ngượng ngùng và lạ lẫm khi đứng trước người mà cô từng coi là em trai, rồi lại tỏ tình .
Hoàng Nam nhìn cô, nhưng ánh mắt không còn sự gần gũi và thân thuộc như trước. Thay vào đó, nó lạnh lùng, có phần thờ ơ. Cậu không hỏi thăm về cuộc sống của cô, không mỉm cười chào đón. Mọi cảm giác ấm áp ngày xưa dường như đã biến mất trong quá khứ.
“Ừ, lâu thật.” Anh đáp, giọng cứng nhắc, ngắn gọn đến mức khiến không khí giữa họ càng thêm nặng nề.
Thanh Mai cảm nhận rõ ràng sự tổn thương trong ánh mắt anh, và tim cô nhói lên. Một phần trong cô muốn tiến tới, muốn nói điều gì đó để xoa dịu nỗi đau ấy, nhưng lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Cô đã trốn tránh cậu quá lâu, đã tự xây dựng cho mình một bức tường kiên cố. Giờ đây, khi đối mặt, cô lại không biết làm thế nào để quay về như xưa.
“Em ổn chứ?” Thanh Mai bất ngờ hỏi. Câu nói thoát ra trước khi cô kịp nghĩ, đơn giản nhưng chất chứa trong đó là sự lo lắng và cảm giác áy náy.
Hoàng Nam khẽ gật đầu, nhưng không nói. Đôi mắt anh vẫn dán chặt vào cô, ánh lên những điều mà ngôn từ không bao giờ có thể diễn tả hết. Cô biết anh không cần một câu hỏi xã giao, không cần sự an ủi hời hợt. Điều anh cần chỉ là một lời giải thích, một lý do tại sao cô lại biến mất khỏi cuộc đời anh suốt ngần ấy năm.
Nhưng Thanh Mai không thể trả lời. Cô chỉ cúi đầu, bàn tay bất giác siết chặt quai túi xách như một cách để kiềm chế cảm xúc.
Hoàng Nam khẽ thở dài, một tiếng thở đầy nặng nề và mệt mỏi. “Thôi, em có việc. Gặp lại chị sau.” Anh nói, giọng đều đều, không chút cảm xúc.
"À gặp lại được chị khó hơn lên trời" Không đợi cô đáp lại, anh quay người, từng bước hòa mình vào dòng người hối hả.
Thanh Mai đứng lặng nhìn theo bóng lưng anh, cảm giác trống rỗng lan tràn trong lòng. Cô biết, khoảnh khắc này là dấu chấm hết cho tất cả những gì từng tồn tại giữa họ. Nụ cười buồn lướt qua môi cô, nhạt nhòa và bất lực.
Hóa ra, những ký ức đẹp đẽ đó chỉ có thể sống mãi trong quá khứ. Cô không thể níu giữ, cũng không thể bù đắp. Họ đã thay đổi, cả hai đều vậy – và giờ, Thanh Mai hiểu rằng đôi khi có những điều, dù tiếc nuối đến mấy, cũng không thể quay trở lại.