Nhớ ngày xưa, khi cậu vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, chẳng biết gì về tình yêu…
Thanh Mai và Hoàng Nam là hàng xóm của nhau. Bố mẹ thằng bé luôn luôn bận rộn nên gửi cho ông bà chăm, vì nhà chúng tôi gần nhau nên thỉnh thoảng ông bà có việc thường xuyên gửi thằng bé sang nhà tôi nhờ trông hộ. Dần dần Thanh Mai giống như có thêm người em trai, cô đi đâu cũng dẫn thằng bé theo.
Thanh Mai nhớ lại ngày hôm ấy, ngày mà cô và Hoàng Nam, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có một khoảnh khắc không bao giờ phai mờ trong ký ức của cả hai.
Cả sân chơi đầy tiếng cười đùa, nhưng Hoàng Nam thì khác, cậu đứng một mình bên rìa, mắt nhìn về phía nhóm bạn đang vui đùa. Cậu luôn là đứa trẻ ít nói, ít tham gia và cũng không có nhiều bạn bè. Lúc đó, Thanh Mai chỉ là một cô bé lớp 6, nhưng sự quan tâm của cô dành cho Hoàng Nam thật kỳ lạ. Cô không hiểu tại sao, chỉ đơn giản là cậu luôn khiến cô cảm thấy phải bảo vệ.
Một buổi chiều yên ả, khi mọi người đang chơi nhảy dây trên sân trường, Hoàng Nam vô tình trượt chân ngã xuống dòng suối nhỏ chảy ngay cạnh. Dòng nước không lớn nhưng chảy xiết, khiến cậu loay hoay mãi không thể tự đứng dậy. Tiếng hét thất thanh của Hoàng Nam khiến cả sân trường dừng lại, tất cả đều hoảng hốt, nhưng không ai dám nhảy xuống vì sợ bị cuốn trôi.
Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, Thanh Mai lao vội xuống mà không hề đắn đo. Dòng nước lạnh buốt quấn lấy chân, nhưng cô vẫn bám lấy Hoàng Nam, cố kéo cậu lên bờ. Sức lực của cả hai gần như cạn kiệt khi nước không ngừng đẩy ngã họ. May mắn thay, một người lớn đi ngang qua đã nhanh chóng vớt cả hai lên, kết thúc giây phút hiểm nguy.
Trên bờ, cả Thanh Mai và Hoàng Nam đều ướt sũng, run rẩy vì lạnh. Hoàng Nam ngồi bệt xuống đất, tay vẫn nắm chặt lấy tay Thanh Mai. Đôi mắt cậu đỏ hoe, ánh lên sự cảm kích xen lẫn sợ hãi.
Thanh Mai khẽ xua tay, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần trách móc:
“Lần sau nhớ cẩn thận hơn, biết chưa?”
"Huhu," Chưa kịp đáp, Hoàng Nam đột nhiên bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cậu vang lên khiến những người xung quanh vừa bất ngờ, vừa ái ngại.
“Đừng khóc nữa mà, là con trai, không được khóc nhè đâu!” Thanh Mai bật cười, dù môi còn tím tái vì lạnh. Cô vỗ vai an ủi, cố gắng dỗ dành cậu em trai này.
Chắc chắn Hoàng Nam không thể quên được ánh mắt ấy. Một ánh mắt bình thản nhưng cũng có một chút gì đó ấm áp, dịu dàng khiến cậu không thể quên. Cảm giác ấy, thứ cảm giác đầu tiên cậu cảm nhận được trong suốt những năm tháng cô đơn, đã khắc sâu trong tim cậu.
***
Năm tháng trôi qua nhanh như cơn gió.
Hoàng Nam đã dần trưởng thành, còn Thanh Mai giờ đây sắp bước vào kỳ thi cuối cấp, chuẩn bị rời xa ngôi trường này. Những năm tháng ấy không phải lúc nào cũng dễ dàng với cô. Thanh Mai luôn phải gánh vác một trách nhiệm lớn lao, từ việc học hành cho đến những kỳ vọng của gia đình. Cô sống trong một thế giới khép kín, không cho phép bất kỳ ai xâm phạm vào cuộc sống của mình.
Thế nhưng, trong suốt những năm tháng ấy, một người vẫn âm thầm ở bên cô. Hoàng Nam. Cậu không còn là cậu bé nhút nhát nữa, mà đã trở thành một chàng trai cao lớn, đầy trưởng thành. Mặc dù không hề bày tỏ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thanh Mai, ánh mắt cậu vẫn không thay đổi: đầy sự tôn trọng, ngưỡng mộ và một chút khao khát chưa bao giờ được thừa nhận.
Cậu vẫn nhớ rõ ngày ấy, ngày cậu bắt đầu có cảm giác khác biệt về Thanh Mai. Khi cậu còn là một cậu bé, sự bảo vệ của cô khiến cậu cảm thấy ấm áp. Nhưng khi lớn lên, cảm giác ấy biến thành một tình yêu thầm lặng mà cậu không thể giải thích được. Và giờ đây, khi chỉ còn vài tháng nữa là Thanh Mai ra trường, Hoàng Nam không thể đợi thêm nữa. Cậu không thể để cô rời đi mà không nói ra những gì mình cảm nhận.
Ngày cuối cùng của năm học cuối cấp 3.
Không khí trong trường ngập tràn sự háo hức, pha lẫn với một chút buồn bã. Các học sinh lớp 12 chuẩn bị rời xa mái trường, trong khi lớp 10 và lớp 11 vẫn miệt mài học hành. Thanh Mai đứng ở sân trường, mắt nhìn xa xăm về phía các lớp học, từng ngóc ngách của ngôi trường này, nơi những cậu bạn, cô bạn của mình đang tụ tập. Cảm giác của cô lúc này thật lạ, như thể cô đã sẵn sàng bước vào một chương mới của cuộc đời, nhưng cũng có chút luyến tiếc vì sắp phải chia tay mọi thứ.
Hoàng Nam đi tới mắt tìm kiếm cô. Đã nhiều năm kể từ lần cứu cậu, và mọi thứ vẫn như cũ, trừ việc tình cảm cậu dành cho cô ngày càng lớn lên. Dù biết cô sẽ ra trường, nhưng Hoàng Nam không thể đợi lâu hơn nữa. Cậu biết, nếu không nói gì lúc này, có thể sẽ chẳng còn cơ hội nào khác.
Hoàng Nam tiến lại gần, hơi thở của cậu nhanh và gấp gáp, như thể đang chiến đấu với chính mình. Thanh Mai quay lại, ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn cậu, nhưng không thể ngụy trang được sự nghi ngờ trong đôi mắt đó.
“Chị Mai…” Hoàng Nam bắt đầu, giọng hơi run. “Em có điều này muốn nói với chị.”
Thanh Mai ngẩng đầu lên, ánh mắt bất giác hướng về phía cậu. Trái tim cô thoáng chững lại trước sự nghiêm túc trong giọng nói của Hoàng Nam. "Sao vậy, Nam? Em muốn nói gì?"
Hoàng Nam đứng đối diện cô, đôi tay nắm chặt lấy mép áo, ánh mắt như gom hết can đảm của mình. "Chị Mai, em có điều này đã giấu trong lòng rất lâu rồi… Em thích chị. Em không muốn chị rời xa mà em chưa một lần được nói rõ lòng mình."
Câu nói của Hoàng Nam rơi xuống như một quả bom, khiến Thanh Mai chết lặng. Cô nhìn cậu, đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Nam… em nói gì cơ?" Cô lắp bắp, gần như nghẹn lại.
Hoàng Nam hít sâu, ánh mắt sáng rực lên với quyết tâm. "Em thích chị Mai."
Thanh Mai chợt lùi lại một bước. Cô cảm thấy như bị ai đó tát mạnh vào mặt, một cảm giác khó chịu dâng tràn trong lồng ngực. Cô nhìn cậu bé ngày nào giờ đứng trước mặt mình, nhưng không còn là cậu em ngây thơ mà cô từng biết. Cô cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt cậu, nhưng điều đó lại càng khiến cô nổi giận.
“Em đang nói linh tinh gì thế, Hoàng Nam?!” Giọng cô bất giác cao lên, pha lẫn sự bối rối và tức giận. “Em có thể đừng đùa chị bằng những thứ vớ vẩn này không?!”
Hoàng Nam không ngạc nhiên trước phản ứng mạnh mẽ của cô, cậu không lùi bước. "Em không làm phiền chị. Đây là sự thật! Em thích chị từ rất lâu rồi, chị không thể chỉ coi em là em trai mãi được!"
"Đủ rồi, Nam!" Thanh Mai quát lên, ánh mắt sắc lạnh. "Cậu nghĩ mình đang làm gì? Cậu chỉ là một cậu bé con. Tình cảm này không tồn tại, và tôi không muốn nghe thêm một lần nào nữa. Cậu có thể đừng xen vào cuộc sống của tôi được không?"
Hoàng Nam sững sờ. Những lời nói đó như những nhát dao cứa vào trái tim cậu, chị ấy còn không xưng chị, em nữa mà thành tôi và cậu. Nhưng ánh mắt cậu vẫn ánh lên sự kiên định.
"Chị có thể nói gì cũng được, nhưng em không từ bỏ." Giọng cậu run lên, nhưng vẫn kiên quyết. "Em không phải là thằng nhóc, em biết cảm xúc hiện tại của mình."
"Em sẽ chứng minh cho chị thấy em đã trưởng thành rồi"
"Chứng minh?" Thanh Mai cười nhạt, giọng đầy khinh miệt. "Chứng minh cái gì chứ? Cậu định khiến tôi yêu cậu à? Đừng mơ tưởng nữa, Nam. Cậu không bao giờ có cơ hội đâu."
Dứt lời, cô quay lưng, bước đi thật nhanh, để lại Hoàng Nam đứng đó, trái tim như bị bóp nghẹt. Cậu không rơi nước mắt, nhưng ánh mắt đầy sự đau đớn và quyết tâm.
Còn Thanh Mai, trong lòng cô là sự khó chịu pha lẫn chút hối hận. Cô không muốn làm tổn thương Hoàng Nam, nhưng cô không thể chấp nhận tình cảm ấy. Cô tự nhủ, tốt hơn hết là phải cắt đứt ngay từ đầu, để cậu không còn hy vọng. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, hình ảnh đôi mắt cậu lúc thổ lộ tình cảm cứ mãi ám ảnh cô.