Chị Là Của Tôi

Chương 5: Tại sao lại phải tránh mặt em?

Trước Sau

break

Thanh Mai về đến quê khi trời vừa tắt nắng. Cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt khiến lòng cô nhẹ nhõm hơn. Đã lâu lắm rồi cô mới về, và lần này, ngoài việc dự đám cưới của một người họ hàng, cô cũng muốn tận dụng thời gian để thăm gia đình và nghỉ ngơi sau những ngày mệt mỏi ở thành phố.

Vừa bước vào nhà, cô đã thấy mẹ và các bác và họ hàng ríu rít hỏi han.

“Mai à, lâu lắm không thấy cháu về. Lần này định ở lại mấy hôm thế?” Bác gái tươi cười, kéo cô ngồi xuống ghế.

“Cháu về ăn cưới rồi ở mấy hôm thôi ạ, dạo này công việc bận rộn quá,” cô trả lời, cố gắng giữ nụ cười.

“Thế còn chuyện yêu đương thì sao? Có ai chưa?” Một bác khác lại hỏi, khiến cả phòng cười ồ.

Hạnh Yên ngượng ngùng : “Cháu có rồi ạ.”

"Ơ sao không dẫn nó về"

Câu nói ấy khiến cả đám người lại tiếp tục bàn tán, nhưng cô chỉ cười trừ. Trong lòng, cô thoáng nghĩ đến Minh Tuấn và cuộc trò chuyện hôm trước. Anh không cùng cô về quê, nhưng liệu điều đó có thực sự khiến cô buồn? Cũng hơi buồn một chút nhưng cô vẫn sẽ thông cảm cho anh.

***

Không khí đám cưới ở quê luôn mang một vẻ đặc biệt mà thành phố không thể nào có được. Từ sáng sớm, cả làng đã náo nhiệt, tiếng cười nói, tiếng chào hỏi rộn rã khắp con đường nhỏ dẫn vào nhà cô dâu chú rể. Mọi người đi qua đi lại với nón lá, giỏ quà, tiếng xe đạp cọt kẹt hòa cùng tiếng chim hót lảnh lót trong vòm cây xanh.

Trên sân nhà văn hóa, những dãy bàn được phủ khăn trắng, trang trí hoa giấy và bóng bay sặc sỡ. Một chiếc cổng cưới dựng lên, treo đầy ruy băng đỏ thắm, như chào đón tất cả khách khứa từ xa tới gần. Bên trong sân, một nhóm thanh niên bận rộn xếp ghế, dựng sân khấu, cài loa và chuẩn bị cho phần ca nhạc mừng lễ.

Ở góc khác, các cô bác đang tụm năm tụm ba ở khu bếp ngoài trời. Khói từ những chiếc bếp lửa nghi ngút bốc lên, hòa cùng hương thơm của thịt nướng, nem rán và các món ăn truyền thống. Tiếng dao thớt vang lên xen lẫn tiếng trò chuyện không dứt, những câu nói đùa vui khiến mọi người cười phá lên.

“Cô dâu đẹp thế này, chú rể phải giữ chặt đấy nhé!”

Trẻ con thì chạy lon ton khắp nơi, chơi đuổi bắt quanh những gốc cây, đứa nào cũng cười tươi, đôi má đỏ bừng vì nắng. Tiếng nhạc cưới rộn ràng phát ra từ loa phóng thanh làm không gian càng thêm náo nhiệt.

Tối đến Thanh Mai ăn mặc chỉnh chu, cùng mẹ ra đám cưới chơi một lúc. Chú rể là anh họ của cô

Buổi tối, ánh đèn vàng từ những bóng đèn dây mắc trên cành cây tỏa sáng rực rỡ, làm bừng lên không gian sân nhà văn hóa. Gió từ cánh đồng thổi qua mang theo hương lúa thoang thoảng, hòa quyện với không khí vui vẻ nhộn nhịp.

Thanh Mai đứng trước gương, ngắm nhìn bộ váy dài màu xanh pastel của mình. Đây là lần hiếm hoi cô ăn mặc chỉnh chu, trang điểm nhẹ nhàng với chút son môi hồng và mái tóc buộc gọn gàng phía sau. Mẹ cô mỉm cười, vỗ nhẹ vai cô:

“Hôm nay con gái mẹ đẹp quá, ra đó anh chị con lại khen không ngớt cho mà xem.”

Thanh Mai cười nhẹ, khoác tay mẹ đi ra đám cưới. Trên đường, tiếng nhạc sống từ sân khấu vọng lại rõ ràng hơn, giọng ca của một người khách mời đang hát bài “Ngày cưới” khiến không khí thêm phần rộn ràng.

Tới nơi, sân nhà đã đông kín người, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, cười nói rôm rả. Chú rể – anh họ của Thanh Mai – mặc bộ vest đen lịch lãm, đứng bên cạnh cô dâu xinh xắn trong bộ áo dài cưới màu đỏ. Anh nhận ra cô từ xa, vẫy tay và nở nụ cười rạng rỡ:

“Thanh Mai! Em đến rồi à? Lại đây với anh nào!”

Thanh Mai gật đầu, tiến tới gần. Anh họ ôm nhẹ vai cô, cười đùa: “Đây, em gái út của tao. Bao nhiêu năm không gặp, giờ ra dáng người lớn ghê!”

Bạn chú rể cũng cười, : “Chào em, em xinh quá!”

"Xinh cũng không đến lượt mày đâu" Chú rể

Thanh Mai cười gượng gạo, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô ngồi xuống một bàn tiệc cùng mẹ và các bác, vừa trò chuyện vừa ngắm nhìn khung cảnh tưng bừng quanh mình. Tiếng cười nói, chạm ly, và tiếng nhạc sống đan xen vào nhau, tạo nên một không khí đậm chất quê nhà mà cô lâu rồi mới được trải nghiệm.

Giữa không gian ấy, một bóng dáng quen thuộc bất ngờ xuất hiện, bước vào đám đông. Thanh Mai khựng lại, đôi mắt cô mở lớn khi nhận ra đó là Hoàng Nam. Cậu không ăn mặc cầu kỳ, chỉ là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans, nhưng dáng vẻ ấy vẫn nổi bật giữa những người xung quanh.

Cậu đi ngang qua, ánh mắt thoáng lướt qua cô trước khi dừng lại. Lần này, không có vẻ lạnh lùng như trước. Hoàng Nam gật nhẹ đầu chào cô, ánh mắt mang chút gì đó phức tạp.

Cô định nói gì đó, nhưng không khí đông vui xung quanh làm cô chùn bước. Cảm giác lạ lùng, vừa gần gũi, vừa xa cách giữa họ một lần nữa lại trỗi dậy.

Thanh Mai vẫn còn đang ngập ngừng, chưa biết nên phản ứng thế nào thì mẹ cô, với đôi mắt nhanh nhạy, đã nhận ra Hoàng Nam từ xa. Bà vẫy tay gọi lớn:

“Nam đấy à? Lại đây ngồi chung với cô chú, lâu rồi không gặp cháu!”

Thanh Mai quay phắt sang nhìn mẹ cô, mẹ làm ơn đi đừng gọi em ấy vào.

Hoàng Nam thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười xã giao và tiến lại gần. Cậu cúi đầu chào mẹ Thanh Mai cùng những người lớn ngồi quanh bàn:

“Cháu chào cô, lâu quá không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ ạ?”

Mẹ Thanh Mai gật đầu hài lòng, kéo ghế bên cạnh mình cho Hoàng Nam: “Ngồi đây, ngồi đây! Nhìn cháu lớn thế này, cô không nhận ra luôn đấy. Còn nhớ ngày xưa cháu với con Thanh Mai nhà cô thân thiết lắm không?”

Thanh Mai lập tức cảm thấy mặt nóng bừng, vội cúi xuống giả vờ chỉnh váy, tránh ánh mắt của Hoàng Nam. Nhưng mẹ cô đã bắt đầu kể, giọng nói đầy phấn khởi:

“Hồi đó hai đứa nó như hình với bóng. Đi đâu cũng có nhau, từ đi học đến đi chơi. Cháu mà khóc, chỉ cần Mai qua dỗ là nín ngay. Có lần Mai bị ngã, cháu còn cõng về nhà cô nữa, nhớ không?”

"Mẹ, nhắc lại chuyện cũ làm gì?" Thanh Mai xấu hổ quá hóa giận.

Hoàng Nam bật cười, ánh mắt liếc nhanh sang Thanh Mai trước khi đáp: “Dạ, cháu nhớ chứ.”

Tiếng cười từ những người lớn làm Thanh Mai càng thêm xấu hổ. Cô khẽ liếc Nam, thấy cậu cũng đang cười nhẹ nhưng không có ý trêu chọc. Cảm giác lạ lẫm xen lẫn quen thuộc lại ùa về trong lòng cô.

Nói chuyện được một lúc mẹ Thanh Mai rời bàn, không quên dặn dò: “Hai đứa ngồi đây nói chuyện với nhau đi, cô qua bên kia giúp một chút. Lâu lắm rồi mới gặp lại mà.”

Thanh Mai nhìn theo bóng mẹ, trong lòng có chút bối rối. Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng cười nói và nhạc đám cưới từ xa vọng lại.

“Không ngờ lại gặp chị lần nữa.”

Câu nói ấy khiến Thanh Mai thoáng bối rối. Cô cảm nhận được sự ẩn ý trong lời nói của cậu, nhưng không biết phải trả lời ra sao.

“Em có vẻ khác trước nhiều lắm.” Cô cười nhẹ, cố gắng chuyển chủ đề.

“Con người thì phải thay đổi thôi.” Hoàng Nam nhìn cô, ánh mắt như soi thẳng vào tâm can cô. “Nhưng không phải ai cũng chấp nhận được sự thay đổi đó.”

Không khí giữa họ lại trở nên lặng lẽ. Cả hai đều đứng yên, như chờ đợi một điều gì đó, nhưng không ai nói tiếp.

Cuối cùng, Hoàng Nam lên tiếng, giọng nói trầm thấp hơn: “Hôm đó, khi gặp lại chị, em không nghĩ là chúng ta sẽ nói chuyện. Nhưng giờ thì em nghĩ… có lẽ em nên hỏi.”

Không khí lại rơi vào im lặng. Thanh Mai cảm thấy ngượng ngùng khi không biết nói gì thêm, còn Hoàng Nam vẫn ngồi đó, không tỏ ra vội vàng hay khó chịu. Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đang kéo dài:

“Tại sao lại phải tránh mặt em?”

Câu hỏi khiến Thanh Mai khựng lại, bàn tay cô vô thức siết lấy mép váy. Cô ngước lên nhìn Hoàng Nam, bắt gặp ánh mắt cậu, sâu thẳm và nghiêm túc.

“Chị… chị không có,” Thanh Mai lúng túng đáp, nhưng giọng nói và ánh mắt lảng tránh của cô lại tố cáo điều ngược lại.

“Thật không?” Hoàng Nam hỏi lại, giọng cậu trầm hơn, nhưng không hề ép buộc. “Từ lần đó gặp lại, em đã cảm nhận được. Chị luôn cố tránh em. Dù chỉ tình cờ gặp nhau, chị vẫn tìm cách đi đường vòng.”

Thanh Mai cắn môi, cảm giác như tim mình thắt lại. Cô biết không thể phủ nhận, nhưng cũng không muốn đối diện với sự thật. Cô cúi đầu, tránh ánh nhìn của cậu.

“Chị không biết phải đối mặt với em như thế nào,” cuối cùng, cô thở dài, khẽ nói. “Mọi chuyện trước đây… chị nghĩ rằng tốt nhất là quên đi.”

Hoàng Nam im lặng một lúc lâu, ánh mắt cậu sâu thẳm, chứa đựng một nỗi buồn không thể tả thành lời. Cuối cùng, cậu khẽ cười,

“Quên sao? Ha... Chị không cần phải tránh mặt em nữa đâu. Chị cũng chẳng cần phải ngại ngùng như vậy nữa. Bởi vì em… không còn thích chị nữa rồi.”

Thanh Mai nghe xong, một cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ lan tỏa trong lòng cô. Dường như mọi thứ vừa mới được nói ra không phải là sự kết thúc, mà là một sự giải thoát. Cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Hoàng Nam mà không còn cảm giác ngượng ngập hay đau đớn. Cô nhận ra, hóa ra việc đối diện với sự thật lại dễ dàng hơn cô tưởng.

"Nên vậy, giữa chúng ta không nên có thứ tình cảm đó Nam ạ, chị cảm ơn"

Hoàng Nam nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thoáng hiện sự bức xúc. “Chúng ta làm sao không thể? Chị với em là chị em ruột hay sao? Hay là vì chị thấy em không xứng với chị?”

Thanh Mai khựng lại, cảm giác như bị lời nói của Nam bóp nghẹt. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Không phải chuyện đó… Chỉ là chị nghĩ… chúng ta không nên vượt qua ranh giới. Nó không đúng.”

Hoàng Nam bật cười, nhưng nụ cười ấy chứa đầy sự chua chát. “Không đúng với ai? Chị, em, hay là ánh mắt của người khác?”

Thanh Mai không trả lời, chỉ cúi đầu im lặng. Cô không dám đối diện với ánh mắt như xuyên thấu của Hoàng Nam, cũng không biết phải giải thích sao cho trọn vẹn.

Hoàng Nam im lặng một lúc, ánh mắt cậu không còn giận dữ mà thay vào đó là sự thất vọng. Cậu cúi đầu, rồi khẽ lẩm bẩm: “Vậy thôi, em hiểu rồi.”

Thanh Mai không kịp nói thêm gì nữa, chỉ đứng nhìn bóng lưng của Hoàng Nam khuất dần giữa đám đông. Cảm giác thật có lỗi.

Hoàng Nam rời đi mà không quay lại, để lại Thanh Mai với những suy nghĩ và cảm xúc hỗn độn.

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc