"Tìm cha ta? Nếu như các ngươi muốn ở lại thôn bọn ta, người bình thường, tự đi tìm nha môn ở trấn trên xin, xem nha môn có phê chuẩn hay không thì là chuyện của bọn họ.
Nếu có người thành thạo một ngón nghề muốn định cư ở lại thôn bọn ta thì không cần các ngươi lên nha môn trên trấn xin, cha ta có thể giải quyết ổn thỏa cho nhà các ngươi."
"Nhà của bọn ta là y dược thế gia, hiện tại trong nhà có hai đại phu, bên dưới còn có mấy hài tử đang học y, không tới mấy năm, nhà của ta ít nhất có thể xuất hiện hai vị đại phu nữa.
Tiểu ca, cái này có tính là thành thạo một nghề không, có thể có tư cách ở lại thôn các ngươi không?" Hoàng Dược Tử có chút tự đắc nói ra thân phận đại phu của mình, ông còn đắc ý sờ lên chòm râu dê của mình.
Đại phu ở chỗ nào cũng có thể được người ta tôn kính.
Hoàng Dược Tử vừa nói vậy, Trang Tiểu Hà lập tức nâng cao giọng nói: "Nhà các ngươi có hai vị đại phu? Các người chờ một chút trước, ta kêu cha ta tới."
Trang Tiểu Hà vứt lại lời này rồi bộp bộp chạy xuống núi, chạy còn nhanh hơn thỏ.
"Xem ra đại phu ở chỗ này còn hiếm có hơn so với trong tưởng tượng của ta.
Lão Đại, con báo tin cho mấy người mẹ con, thu dọn đồ đạc xong thì đi xuống, hôm nay chúng ta có thể có một căn phòng để ngủ an ổn rồi." Hoàng Dược Tử thấy bóng dáng Trang Tiểu Hà vội vàng chạy đi gọi cha hắn ta thì ông biết chuyện định cư ở thôn này đã ổn.
Còn có thể ở nhờ nhà của thôn dân một chút, tá túc một khoảng thời gian.
"Chào lão tiên sinh, kẻ hèn này họ Trang, là lý chính kiêm trưởng thôn của thôn này.
Tiểu Hà nói cả nhà các ngươi là y dược thế gia, trong nhà còn có hai vị đại phu đúng không?" Trang trưởng thôn được nhi tử của mình báo, thấy dân chạy nạn muốn ở lại thôn của bọn họ, trong nhà dân chạy nạn này còn có hai vị đại phu, vì vậy Trang trưởng thôn không dám thất lễ, vội vàng chạy tới. Sau khi bái kiến Hoàng Dược Tử, ông ấy lại nhìn bốn cha con Hoàng Dược Tử một chút rồi hỏi.
Đại phu ở chỗ bọn họ chẳng những khan hiếm mà còn khám bệnh đắt, uống thuốc đắt hơn, nếu thật sự có đại phu ở lại thôn bọn họ, đây chính là chuyện tạo phúc cho tất cả thôn dân.
Đến lúc đó, trong nhà có người bị bệnh gì gì đó, mời đại phu xem bệnh gì gì đó dễ dàng hơn không nói, xây dựng quan hệ hàng xóm láng giềng tốt, giữ quan hệ tốt, nói không chừng sau này bọn họ xem bệnh sẽ chỉ thu một chút phí chẩn bệnh.
Cả nhà bọn họ là y dược thế gia, am hiểu dược liệu, đi vào núi đào, bọn họ cũng có thể bỏ giá thấp mua về nhà uống, chuyện này tốt hơn đến trấn trên xem bệnh hốt thuốc như hiện tại.
"Lão hủ họ Hoàng, xuất sư mấy chục năm, Lão Đại nhà ta cũng xuất sư tầm mười năm.
Trong nhà còn có tôn tử và tôn nữ đều theo ta và Lão Đại học y, không tới ba năm còn có thể xuất sư hai ba vị đại phu.
Thế nào, nếu trưởng thôn không tin, thôn các ngươi có bệnh nhân hay không, để cho ta xem bệnh cho người này sẽ biết." Hoàng Dược Tử thấy vẻ hoài nghi và dò xét của Trang trưởng thôn thì cũng không nóng giận, cũng không thể mình nói cái gì thì người khác sẽ tin cái đó, phải lấy ra bản lĩnh thật sự để thuyết phục người khác.
"Thật không phải giả, giả không phải thật.
Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy xin mở mang tầm mắt về bản lĩnh xuất chúng của Hoàng đại phu rồi." Tuy rằng nghe Hoàng đại phu nói nhà bọn họ có hai đại phu, cũng không thể bọn họ nói cái gì thì chính là cái đó được, lúc Trang trưởng thôn nghe Hoàng đại phu muốn khám bệnh cho thôn dân bị bệnh trong thôn của bọn họ, chứng minh mấy người các ông là đại phu, Trang trưởng thôn cũng không lý do từ chối, vì vậy gật đầu nói.