Hoàng Cầm luôn luôn thành thật chất phác, không quyết định chắc chắn được lại có lý tưởng và khát vọng vĩ đại như vậy.
"Cha, con cảm thấy thôn này cũng rất tốt, non xanh nước biếc, sản vật phong phú, quan trọng nhất là trong núi có nhiều món ăn dân dã như vậy, sau này chúng ta cũng có thể không lo ăn uống rồi.
Nếu không, chúng ta định cư ở thôn này đi." Hoàng Liên thấy cha hắn ta nhìn mình thì cười đùa hí hửng với cha hắn ta.
Trái lại là Hoàng Dược Tử thấy dáng vẻ không đàng hoàng, cười đùa hí hửng của hắn ta, lúc này còn muốn ăn, Hoàng Dược Tử rất muốn tát lên mặt hắn ta một cái.
"Chúng ta cũng không có bản đồ, càng không biết đi hướng nào, tiền bạc trong nhà cũng không còn thừa lại bao nhiêu, không thích hợp tiếp tục chạy nạn.
Chúng ta cũng có thể định cư ở lại chỗ này, chờ chúng ta tích góp đủ rồi, có thể thương lượng tiếp đi chỗ nào, bàn bạc kỹ hơn." Hoàng Bách suy đi nghĩ lại, cảm thấy tạm thời định cư ở lại chỗ này là lựa chọn tốt nhất hiện tại.
"Tô Tô, cháu cảm thấy thế nào?" Hoàng Dược Tử nghe ba người nhi tử muốn định cư ở lại chỗ này thì cũng đã có vài phần quyết định, nhưng ông vẫn muốn nghe thử xem tôn nữ của mình có suy nghĩ gì khác hay không.
"Ý của cháu giống cha." Tất nhiên Hoàng Tử Tô muốn mau chóng định cư ở lại thôn này rồi.
Chuyện chạy nạn không phải cho con người, ăn không đủ no không nói, tắm rửa, đi nhà xí gì cũng bất tiện, nàng muốn mau chóng đưa sinh hoạt tiến vào quỹ đạo mới là chính sự.
Sau này kiếm được tiền, trời đất bao la có chỗ nào mà không đi được.
"Vậy được, cả nhà chúng ta định cư ở lại thôn này đi." Hoàng Dược Tử cảm thấy ba người nhi tử của mình và Tô Tô đều đồng ý ở lại thôn này, ông cũng có ý ở lại thôn này thì lập tức quyết định.
Đúng như những gì tiểu nhi tử của mình nói, chờ bọn họ tích góp đủ trước, sau này đi đâu cũng được.
"Gia gia, nếu đã muốn định cư ở thôn này, vậy ngài hãy ra mặt thương lượng chuyện đăng ký hộ tịch với trưởng thôn hoặc là lý chính của thôn đi.
Ban nãy cháu thăm dò được, ở chỗ này rất hiếm đại phu, khám bệnh, uống thuốc đều rất đắt. Gia gia, lúc ngài đi thương lượng chuyện an cư lạc nghiệp với bọn họ hãy nói cho bọn họ biết ngài và Đại bá là đại phu.
Thôn dân thôn này biết chúng ta có đại phu, muốn ở lại thôn của bọn họ thì chắc hẳn bọn họ sẽ vô cùng hoan nghênh chúng ta." Hoàng Tử Tô nhắc nhở gia gia của nàng.
Nếu như đại phu là một nghề nghiệp khan hiếm ở đây, khám bệnh khó, uống thuốc đắt, không đi khám bệnh nổi, nhà bọn họ là y dược thế gia, trong nhà đã có hai đại phu xuất sư rồi, ngoài ra còn có mấy đại phu tiêu chuẩn đang học y, chắc hẳn ở lại thôn này là một việc rất đơn giản.
Là người thì đều ăn ngũ cốc hoa màu, cũng sẽ có đau đầu nhức óc gì gì đó, trong thôn có đại phu thì khám bệnh dễ dàng mau lẹ hơn, dù sao không ai có thể đảm bảo bản thân sẽ không bị bệnh.
"Được, vậy Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam, ba huynh đệ các con đi theo ta một chuyến.
Những người còn lại, trước tiên dọn dẹp đồ đạc một chút." Nếu như đã quyết định ở lại thôn này, Hoàng Dược Tử cũng không lề mề cẩu thả, kêu ba huynh đệ Hoàng Cầm xuống núi tìm trưởng thôn hoặc là lý chính của thôn.
"Sao các ngươi lại tới nữa rồi, lúc trước các ngươi hỏi thăm ta, ta biết gì cũng đã nói cho các ngươi biết hết, hay là các ngươi bỏ sót cái gì." Trang Tiểu Hà thấy hai huynh đệ Hoàng Liên lại đi về phía mình, cho là bọn họ quên hỏi chuyện gì.
"Vị tiểu ca này, ta muốn tìm lý chính hoặc là trưởng thôn của thôn các ngươi thương lượng một chuyện, không biết có tiện hay không?" Hoàng Dược Tử chắp tay khách sáo nói với Trang Tiểu Hà.